Khi Mênh Mông tỉnh lại lần nữa, đầu cô vẫn còn hơi đau nhức.
Cô biết rằng tối qua mình đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, đây chính là hậu quả. Cũng không lạ gì khi trong nguyên tác, Kỷ Tư Dư vì kiệt quệ dị năng mà chết.
Khả năng hồi phục của dị năng hệ tinh thần so với những hệ khác vốn đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, dưới thân cô lại có cảm giác mềm mại đã lâu không trải qua.
Thấy Mênh Mông từ từ mở mắt, Kỷ Thư Nghi và Khương Nam vội vã tiến đến bên giường, cẩn thận quan sát tình trạng của cô.
Kỷ Thư Nghi, với đôi quầng thâm dày đặc dưới mắt và khuôn mặt ảm đạm, lo lắng hỏi: “Mênh Mông, chị cảm thấy thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Mênh Mông khẽ gật đầu. “Yên tâm, tôi không sao.”
“Rồi sau đó thế nào?”
Nghe Mênh Mông hỏi, Kỷ Thư Nghi quay sang nhìn Khương Nam bởi vì cô ấy không rõ chuyện gì xảy ra sau đó.
Khương Nam, vốn quen với vẻ mặt nghiêm túc, khi nhìn thấy cả hai người đều đang chờ mong vào mình, nét mặt bất giác dịu đi đôi chút.
“Tối qua, sau khi Mênh Mông ngất thì không còn tang thi nào xuất hiện nữa. Cả tổ đội tìm được mấy phòng nghỉ trên tầng hai để tạm thời phục hồi thể lực. Vì mọi người không quen nơi này, nên đành chờ cô và Kỷ Tư Dư tỉnh lại mới có thể quyết định hành động tiếp theo.”
Ánh mắt Mênh Mông chợt sững lại. “Tư Dư… đã xảy ra chuyện gì?”
Khóe mắt Kỷ Thư Nghi đỏ lên, cô ấy cúi đầu trả lời: “Em vừa mới từ chỗ anh em về, anh ấy chắc mệt quá nên vẫn chưa tỉnh lại…”
Khi nói đến đây, giọng Kỷ Thư Nghi ngập tràn sự cay đắng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Kỷ Thư Nghi đã không còn là cô gái hoạt bát như trước nữa.
Mênh Mông nhìn sang Khương Nam: “Tình trạng của Tư Dư là thế nào? Có phải cơ thể đã cạn kiệt hết dị năng không?”
Khương Nam khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, khi chúng tôi đến, hơi thở của anh ta rất yếu, nhưng may là bây giờ hô hấp đã ổn định rồi.”
Mênh Mông nghe xong liền hiểu.
So với các loại dị năng khác, dị năng hệ mộc ngoài khả năng tấn công còn thiên về phòng ngự và giam cầm. Nếu dị năng giả sử dụng cả hai kỹ năng cùng lúc, đồng nghĩa với việc họ phải tiêu hao sức mạnh tinh thần gấp đôi so với các dị năng giả còn lại.
Lúc ở cầu Cự Huyền, Kỷ Tư Dư đã dồn gần như toàn bộ dị năng vào việc giam cầm và gϊếŧ chết tang thi, vì vậy khi đó anh ta chỉ còn cách cái chết một bước. Sau đó, anh ta rơi vào trạng thái hôn mê sâu và mãi đến hôm sau mới tỉnh lại.
Giờ đây tình huống tương tự lại tái diễn.
Hiểu rõ điều này, Mênh Mông nhẹ nhàng giơ tay, dùng ngón trỏ lau đi giọt nước mắt đang chảy dài nơi khóe mắt Kỷ Thư Nghi, dỗ dành: “Thư Nghi, Tư Dư sẽ không sao đâu, yên tâm. Nếu để anh ấy nghỉ ngơi tốt, anh ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
Giọng nói của Mênh Mông quá dỗi dịu dàng, khiến lòng người cảm thấy bình an.
Kỷ Thư Nghi nghĩ rằng đám mây mù trong lòng cô ấy đã được xua tan đi đôi chút.
Kỷ Thư Nghi mím môi, khẽ cất tiếng: “Ừm.”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Khương Nam đi đến mở cửa, người bên ngoài là Sở Huyên.
Ánh mắt Khương Nam hiện vẻ vi diệu.
Người đàn ông tự xưng là “người hầu” của Mênh Mông này, hôm qua anh ta cũng đã tới điểm cực hạn của chính mình, nhưng chả hiểu sao vẫn chống đỡ được đến lúc bọn họ chạy đến nơi. Sau khi cứu được Mênh Mông ra, anh ta vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa.
Khương Nam đoán có lẽ anh ta chưa từng có giây phút nào ngơi nghỉ, bởi vì nhìn anh ta lúc này trông rất là chật vật, khuôn mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt và đôi môi đầy vết nứt nẻ.
Người đàn ông này xem ra rất trung thành với Mênh Mông.
Nếu như vậy là trung thành, thì Khương Nam sao quên được khung cảnh em trai mình nhanh chóng ôm Mênh Mông vào lòng một cách cẩn thận.
Dù Khương Nam không phải người giỏi nhìn hành động nắm bắt tâm ý thì cũng nhận ra được một điều: “Chỉ sợ Khương Hành đã có tình cảm với Mênh Mông.”
Nói như vậy, chả phải Sở Huyên trước mặt là tình địch của em trai cô à?
Sở Huyên nhạy bén nhận ra biểu cảm của người phụ nữ trước mặt trở nên nghiêm túc hơn, anh ta nhấp môi, trầm giọng nói: “Tôi tìm cô chủ của tôi.”
Khương Nam đương nhiên biết anh ta muốn tìm ai.
Khương Nam giơ tay chỉ về hướng bên trong, rồi cứ thế rời đi.
Khương Nam muốn đi tìm Khương Hành để nói chuyện.
Thấy Khương Nam rời đi, Kỷ Thư Nghi cũng ngay lập tức theo sau và gật đầu chào Sở Huyên.
Nếu Mênh Mông đã tỉnh thì cô ấy nên đến trông anh trai mình.
Khi Sở Huyên bước vào phòng, cảm nghĩ đầu tiên của anh ta là: “Cuối cùng cũng được gặp Mênh Mông rồi.”
Nhìn sắc mặt của Mênh Mông không còn tái nhợt như ngày hôm qua, Sở Huyên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua, khi nghe tiếng cánh cửa đổ sập xuống, tim Sở Huyên như muốn ngừng đập. Lúc đó, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là kết quả tồi tệ nhất.
Nếu Mênh Mông thật sự bị tang thi cắn, nếu Mênh Mông không còn nữa, thì anh ta biết phải làm sao?
Hoá ra, trong thế giới này, anh ta đã sớm cô độc. Mối liên hệ duy nhất níu giữ anh ta với cuộc sống chính là Mênh Mông, là cô chủ của anh ta.
Chính Mênh Mông là người đã cứu anh ta khỏi đêm đen kinh hoàng, dù chỉ nghĩ lại thôi, lòng anh ta vẫn còn run sợ. Kể từ đó, anh ta luôn ở bên cạnh Mênh Mông. Không biết từ bao giờ, Sở Huyên đã xem bản thân như một phần thuộc về Mênh Mông. Cô đi đâu, anh ta đi đó. Chưa bao giờ anh ta nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của cô.
Nhưng sự thật là, Sở Huyên đã sớm thức tỉnh dị năng song hệ, nếu anh ta muốn rời đi, liệu một người bình thường như Mênh Mông có thể ngăn cản được không? Chỉ là chính anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa cô.
Và đêm qua, khi chợt nhận ra Mênh Mông có thể sẽ chết, trái tim Sở Huyên như bị bóp nghẹt, đến mức đôi chân run rẩy không thể kìm lại. Anh ta không dám tưởng tượng nếu không có Mênh Mông, cuộc sống của mình trong thế giới tận thế này sẽ ra sao.
Chính vì vậy, trong khoảnh khắc đó, anh ta dồn toàn bộ sức mạnh kiểm soát lũ tang thi, không cho chúng bước qua ngưỡng cửa phòng.
Sở Huyên đang tìm kiếm điều gì?
Dù có phải tiêu hao hết dị năng tinh thần lực và chết, anh ta cũng cảm thấy điều đó đáng giá, vì chẳng phải điều đó chứng tỏ rằng anh ta không chỉ là một người hầu vô dụng ư? Anh ta sẵn sàng đánh đổi sinh mạng của mình để bảo vệ Mênh Mông.
Sau đó, khi nhìn thấy Mênh Mông bình an vô sự, lòng anh ta như vực sâu được hồi sinh. Nhìn cô gái trước mắt, nỗi khao khát trong anh ta lớn đến mức chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng.
Nhưng ánh mắt kiêu ngạo quen thuộc của cô nhắc nhở anh ta rằng, anh ta vẫn chỉ là một kẻ hầu.
“Cô chủ, cô ổn hơn chưa?”
Mênh Mông có lẽ từ nhỏ đã được cha mẹ bảo bọc rất tốt nên việc ngất xỉu sau trận kinh hoàng đêm qua cũng không phải là điều bất thường. Sở Huyên chỉ hy vọng cô có thể sớm hồi phục.
So với dáng vẻ yếu đuối, mong manh hiện tại, anh ta thà nhìn cô như trước kia, với khẩu súng lục trong tay, kiêu ngạo ra lệnh cho anh ta gọi cô là cô chủ.
Khi nghe Sở Huyên hỏi, ánh mắt của Mênh Mông thoáng qua vẻ phức tạp.
“Tôi ổn hơn nhiều rồi.”
Sở Huyên im lặng hai giây, rồi cúi đầu.
“Thực xin lỗi, cô chủ, là tôi đã không thể bảo vệ cô cho tốt, khiến cô phải sợ hãi.”
Nhưng anh ta không ngờ rằng Mênh Mông lại lắc đầu.
“Không phải lỗi của anh, Sở Huyên. Anh chỉ là người hầu của tôi. Việc bảo vệ tôi lẽ ra phải là trách nhiệm của một người khác.”
Mênh Mông dừng lại một chút, ánh mắt thoáng qua nét trầm tư. “Nhưng mà… tôi không biết giờ người đó đang ở đâu.”