Chương 172: Vạn nhân mê bạch nguyệt quang ở mạt thế ( 19 )

Ngay sau đó, Kỷ Tư Dư tiếp tục: "Đội trưởng Khương, cô và đồng đội của cô đều là những người sở hữu dị năng, lại còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nên các người có thể ở chiếc xe cuối cùng không?”

Khương Nam đương nhiên không có ý kiến. Với bọn họ, ở phía trước hay phía sau cũng không khác biệt là bao. Thấy Khương Nam gật đầu, Kỷ Tư Dư lại quay sang nhìn Sở Huyên.

"Tôi sẽ ngồi ở ghế phụ của xe đầu tiên, cùng Sở Huyên luân phiên lái xe và phụ trách chỉ đạo công việc khi gần đến viện nghiên cứu. Còn về chỗ ngồi phía sau, cứ để Mênh Mông tự quyết định đi."

Sở Huyên dù trong lòng cũng biết rằng Kỷ Tư Dư ngồi trên xe chiếc đầu tiên là lựa chọn tốt nhất, thêm nữa anh ta lại là người duy nhất quen thuộc với viện nghiên cứu. Nhưng Sở Huyên vẫn cảm thấy không thoải mái.

Khó khăn lắm mới tiễn được Thẩm Chuyết Ngôn đi, giờ lại đến lượt Kỷ Tư Dư, cảm giác bức bối không hề giảm bớt.

Thẩm Chuyết Ngôn dù sao cũng thẳng thắn, suy nghĩ thế nào thì biểu hiện ngay trên hành động.

Còn Kỷ Tư Dư, tuy người này chẳng hề tỏ ra bất cứ ý đồ gì với Mênh Mông, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên, Sở Huyên đã cảm thấy vô cùng dè chừng.

Ngay cả bản thân anh ta cũng chả hiểu rõ lý do, chỉ nghĩ có lẽ do khí chất trời sinh không hợp nhau. Tất nhiên, ý nghĩ này không đủ để đưa ra lý do phản đối. Sở Huyên đành phải cam chịu. Bây giờ còn cần xác nhận thêm ai sẽ ngồi ở trên xe bên cạnh Mênh Mông nữa.

Đúng lúc đó, ánh mắt của Khương Nam tình cờ quét đến Khương Hành, người đang đứng ở cửa xưởng, không biết đang nhìn gì. Lông mày cô khẽ động, rồi cất tiếng:

"Mênh Mông, tôi cho rằng em trai tôi, Khương Hành, là lựa chọn tốt nhất. Với dị năng hệ gió, em ấy không chỉ cảm nhận được tiếng động trong một khoảng cách nhất định mà còn có phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, có thể bảo vệ cô tốt hơn."

Khương Hành tuy nhìn bề ngoài dường như không để tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thực ra khi gặp chuyện quan trọng, cậu ta luôn xử lý rất chu toàn, chưa từng phạm sai lầm. Từ khi xảy ra tận thế, nhờ vào sự tỉnh táo và phán đoán chính xác của Khương Hành, cả nhóm của Khương Nam mới có thể sống sót mà không mất đi bất kỳ đồng đội nào.

Mênh Mông hơi ngạc nhiên, theo ánh mắt của Khương Nam nhìn về phía Khương Hành. Đúng là không có lý do gì để từ chối, cô bèn khẽ gật đầu đồng ý.

Thực tế, Mênh Mông hiểu rất rõ rằng đánh giá của Khương Nam về Khương Hành là hoàn toàn khách quan. Trong nguyên tác, Khương Hành thực sự có sự hiện diện vô cùng mạnh mẽ, nhưng chỉ trong giai đoạn trước khi căn cứ được thành lập.

Ban đầu, Sở Huyên và Khương Hành vốn không có mối liên hệ gì đặc biệt, nhưng vì cả hai đều ở cùng một đội nên dần dần cũng phát sinh những bất đồng quan điểm. Sự mâu thuẫn giữa hai người ngày càng gia tăng, nhất là khi tình cảm giữa Sở Huyên và Khương Nam trở nên sâu sắc hơn. Điều này khiến Khương Nam thường xuyên rơi vào tình thế khó xử giữa bạn trai và em trai mình.

Tuy nhiên, Khương Hành vốn là người có tính cách tự do, không thích bị ràng buộc. Đêm Khương Nam và Sở Huyên chính thức trở thành một đôi, cũng là đêm căn cứ được thành lập, Khương Hành đã quyết định rời khỏi đội ngũ. Cậu chỉ để lại cho Khương Nam một tờ giấy nhắn để Khương Nam yên tâm trước khi ra đi.

Mãi đến rất lâu sau, Khương Nam mới nhận được tin tức về Khương Hành. Cậu đã trở thành thủ lĩnh của căn cứ khu B ở phía Nam, và quy mô căn cứ đó gần như ngang tầm với viện nghiên cứu nơi Sở Huyên đang phụ trách. Điều này cho thấy năng lực của Khương Hành ít nhất cũng không kém cạnh Sở Huyên.

Huống hồ, khi đó Khương Hành còn rất trẻ, lại dám quyết định rời đi một mình, thậm chí có thể nói là đơn độc, không hề có đồng đội nào ở bên hỗ trợ. Chỉ cần nghĩ đến quá trình ấy, cũng có thể hình dung được sự xuất sắc của cậu ta.

Nghĩ đến đây, Mênh Mông khẽ cúi mi mắt xuống.

Đáng tiếc nam chính là Sở Huyên, nên Khương Hành đã trải qua những gì để đạt được thành tựu đó, Mênh Mông cũng không thể nào biết được từ cốt truyện chính.

...

Việc sắp xếp chỗ ngồi trên xe tạm thời cứ thế mà triển khai. Hai chiếc xe ở giữa được sắp xếp nửa là dị năng giả, nửa là người thường.

Hạ Xuyên đầy ngưỡng mộ nhìn ba người đàn ông trên chiếc xe đầu tiên, hồi lâu mới rời mắt. Anh ta và Lâm Kiều vẫn ngồi cùng một xe.

Nhưng khi Hạ Xuyên chuẩn bị quay sang nói chuyện với Lâm Kiều, anh ta bất ngờ nhận ra cô gái vốn ngày xưa luôn miệng than phiền, từ tối hôm qua đã trở nên trầm mặc hẳn.

Sáng nay khi chào hỏi Lâm Kiều, cô ta cũng chỉ đáp lại bằng vẻ mặt mơ màng. Lúc đó, Hạ Xuyên không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng cô ta chưa nghỉ ngơi đủ. Dù sao, Lâm Kiều cũng chỉ tỏ thái độ thân thiện với anh ta khi cần gì đó.

Nhưng bây giờ, Lâm Kiều ngồi trên xe, đầu cúi gằm, im lặng một cách lạ lùng. Hạ Xuyên suy nghĩ rồi nhẹ nhàng xích lại gần, khẽ đẩy ta cô một cái.

"Tiểu Kiều, em sao vậy? Không khỏe à?"

Không ngờ vừa nghe thấy giọng Hạ Xuyên, Lâm Kiều bỗng ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh ta.

Đôi mắt cô ta đầy tơ máu, trông đáng sợ khiến Hạ Xuyên giật mình, theo bản năng lùi lại phía sau.

Nhưng ngoài đôi mắt mệt mỏi và vô hồn, Lâm Kiều dường như không có dấu hiệu bất thường nào khác.

Hạ Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, cố giữ bình tĩnh để hỏi tiếp: "Tiểu Kiều, rốt cuộc em làm sao vậy? Nói với anh, xem anh có thể giúp được gì không."

Lâm Kiều nhìn anh ta, miệng hé mở, chỉ phát ra tiếng "A, a", nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nói thành lời. Gương mặt cô ta đỏ bừng, đôi mắt càng thêm kinh hoàng, hoàn toàn khác xa vẻ đáng yêu, rạng rỡ thường ngày.

Lúc này, Hạ Xuyên mới thực sự nhận ra điều bất thường. Dáng vẻ của Lâm Kiều giống như đang bị ma nhập. Anh ta ngay lập tức không dám lại gần, lùi ra xa hơn, quay đầu đi, lảng tránh ánh mắt đáng sợ của Lâm Kiều.

Lâm Kiều nhìn thấy người đàn ông từng nói lời mật ngọt với cô ta chẳng những không nghĩ cách giúp cô ta mà còn tỏ vẻ ghét bỏ. Lòng cô ta rất giận. Cô ta lập tức tóm lấy cánh tay Hạ Xuyên và cắn mạnh xuống.

Hạ Xuyên hét lên thảm thiết, cố hết sức giãy ra, nhưng Lâm Kiều, trong cơn tức giận và cuồng sát, quyết không chịu buông.

Những người khác trên xe, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng hét liền bật dậy, vội vàng lao đến kéo Lâm Kiều ra. Sau một hồi lâu, cô ta mới chịu nhả ra, hàm răng đã cứng đờ vì cắn quá mạnh.

Lúc này, cánh tay phải của Hạ Xuyên đã bị thương nặng, da tróc thịt bong, cơn đau đớn ập đến khiến anh ta không ngừng rêи ɾỉ. Dù thế nào, anh ta cũng không muốn ngồi chung với Lâm Kiều nữa. Cuối cùng, một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi phải đổi chỗ với anh ta. Hạ Xuyên nhìn chằm chằm vết thương, nghiến răng nghiến lợi với Lâm Kiều.

"Con điên."

Còn Lâm Kiều thì ôm đầu bằng hai tay, tiếp tục chìm đắm trong nỗi sợ hãi. Trong đầu cô ta cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng kinh hoàng tối qua. Cô ta đã chứng kiến Thẩm Chuyết Ngôn hôn Mênh Mông, điều đó khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Nhìn vào dáng vẻ si tình của Thẩm Chuyết Ngôn, Lâm Kiều biết người đàn ông này sẽ không còn hy vọng gì nữa. Khi quay sang nhìn Sở Huyên, cô ta thấy sắc mặt của anh ta khó coi đến mức đáng sợ, trong mắt không hề che giấu cơn ghen tuông cuồng nhiệt.

Lâm Kiều ngay lập tức nhận ra cả hai người đàn ông này đều bị Mênh Mông, một cô gái không có dị năng, chỉ sở hữu vẻ ngoài mê hoặc, làm cho điên đảo tâm hồn. Nhưng khi cô ta chuẩn bị dời mắt, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông kia hoàn toàn chuyển thành màu xám trắng, một luồng khí khủng khϊếp bao quanh anh ta khiến cô ta kinh hãi.

Lâm Kiều ngỡ mình nhìn nhầm, suýt chút nữa đã bị tang thi trước mặt xé nát. Cô ta vội tập trung dùng dị năng để giải quyết tang thi, nhưng hình ảnh đáng sợ của Thẩm Chuyết Ngôn cứ ám ảnh mãi không rời.

Sau khi dọn sạch bọn tang thi, Lâm Kiều định nghỉ ngơi thì đột nhiên phát hiện ra mình không thể nói được nữa. Cổ họng cô ta như có một lưỡi dao đang mắc kẹt, mỗi khi cố nói, cảm giác đau đớn lại xuất hiện. Chỉ khi im lặng, nỗi đau này mới dần giảm bớt.