Không ngờ rằng người đàn ông lại mỉm cười lạnh lùng.
Sau vài giây, bên trong xe vang lên một giọng nói khàn khàn.
“Muốn... thử cảm giác hít thở không được không?”
Trong những ngày qua, sau mỗi bữa ăn, Mênh Mông đều dành thời gian yêu cầu hai người đàn ông trò chuyện cùng nhau. Thẩm Chuyết Ngôn giờ đây đã nói chuyện trôi chảy hơn nhiều, gần như đã không còn nghe thấy sự khác biệt trong giọng nói của anh ta.
Tuy nhiên, rõ ràng người đàn ông đã kìm nén sự tàn bạo của mình khi ở trước mặt Mênh Mông.
Anh ta không hề nhìn Sở Huyên, mà chỉ tập trung vào cô gái.
Trong những ngày qua, Sở Huyên đã vô tình thả lỏng cảnh giác, không còn quá kiêng dè Thẩm Chuyết Ngôn. Nhưng giờ đây, khi nghe thấy những lời như vậy, anh lại cảm thấy toàn thân căng thẳng và khó thở.
Theo phản xạ, anh nhìn về phía Mênh Mông, người từ đầu đến cuối không quan tâm đến cuộc trò chuyện mà chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sở Huyên cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thực tế, Thẩm Chuyết Ngôn vẫn đang cảm nhận quỹ đạo di chuyển của tang thi. Một số phản ứng dường như đã trở thành bản năng của anh, như việc nhận biết tang thi và sự chuyển động của chúng.
Anh hoàn toàn không phản cảm với việc tang thi tấn công con người. Nhưng mà, anh không muốn những con tang thi vô tri này cản trở Mênh Mông, vì vậy anh làm cho nó ngừng đuổi.
Nhưng anh không có cách nào thay đổi phương phướng của nó, ví dụ như làm nó trở lại khu A.
Lại là cỗ lực lượng áp chế ấy.
Mà sự thao túng này, nhất định có liên quan đến Sở Huyên, người thì nhỏ bé như con kiến mà cứ thích khıêυ khí©h anh ở đằng trước đây.
Rốt cuộc là thứ gì đang khống chế tinh thần anh.
Đôi mắt màu đen nguy hiểm của người đàn ông nheo lại, tầm mắt dính chặt vào người Sở Huyên, như suy tư điều gì.
Sở Huyên chỉ cảm thấy xương sống của mình đột ngột rét run, vô thức đạp chân ga, chiếc xe lao về phía trước.
Mênh Mông đang chống tay nhìn lũ tang thi bị bỏ lại ở phía sau thì đột ngột mất thăng bằng ngã vào người Thẩm Chuyết Ngôn.
Người đàn ông theo bản năng ôm chặt lấy eo thon nhỏ của cô gái, đỡ cho cô ngã quỵ, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm như mực vì xúc cảm mềm mại không xương này.
Anh cúi mặt, quan sát kỹ lưỡng cô gái nằm trọn trong lòng ngực mình, làn da trắng như tuyết của cô giờ phút này vì hoảng sợ mà đỏ ửng như say rượu. Đôi mắt quyến rũ, mang tính công kích thường ngày thoáng hiện nét ngây thơ, vô tội.
Cô tỳ đôi tay nhỏ yếu lên người anh để ngồi dậy, nhưng lại nhận ra không được, đôi môi đỏ ướŧ áŧ kiều diễm khẽ nhếch, tỏ vẻ nghi hoặc và bất mãn.
Sở Huyên cũng không ngờ lại tạo ra tình huống như vậy, anh nhìn lướt qua bàn tay đang ôm Mênh Mông của Thẩm Chuyết Ngôn, biểu cảm như chó ngáp phải ruồi.
Nhưng đúng vào lúc này có hai con tang thi tiến hoá chạy đến bên cửa xe, ngoằm cái mồm tanh tưởi đầy máu tươi vào kính.
Sở Huyên thấy ghê tởm đến nỗi nổi cả da gà, đành phải lôi sự tập trung vào việc lái xe và gϊếŧ tang thi.
Thẩm Chuyết Ngôn buông cô ra, giúp cô ổn định cơ thể.
Mênh Mông hiển nhiên không hài lòng với hành động của anh, cô trừng mắt.
“Tôi muốn trừng phạt anh.”
Giọng điệu có chút hung hăng.
Ánh mắt Thẩm Chuyết Ngôn khó có được hiện vẻ ngạc nhiên, anh nhìn cơ thể mảnh mai của cô gái, tò mò không biết cô sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Vì thế anh cúi đầu.
“Cô làm đi.”
Mênh Mông ngẩn người.
“Làm gì?”
“Trừng phạt.”
Giọng nói của anh khàn hơn so với trước đây, ẩn chứa một sự buông thả khó tả.
Sở Huyên mặc dù gần như cạn kiệt tinh thần lực nhưng cũng không thể tiếp đứng nhìn được nữa, anh định nói chuyện thì bất chợt cảm nhận ở phía trước…
Không chỉ là tang thi, mà còn có sự hiện diện của con người.
Đồng tử anh co lại, tranh thủ thời cơ nói chuyện.
“Cô chủ, đằng trước có người.”
Mênh Mông bị thu hút sự chú ý.
“Xa lắm không?”
“Còn khoảng gần vài mét.”
Thực ra, Mênh Mông biết rất rõ đó là ai.
Trong nguyên tác, Sở Huyên cũng từng dẫn nguyên chủ băng qua cầu Cự Huyền, và gần như ở vị trí tương tự, cứu giúp một nhóm người.
Nhóm đó gồm cả nam lẫn nữ, có dị năng giả và cả người thường, cùng nhau kết bạn mà đi.
Dị năng của bọn họ hoặc thuộc hệ thuỷ, hoặc thuộc hệ hoả, nhưng tất cả vừa mới thức tỉnh dị năng, nên việc chiến đấu có phần khó khăn. Khi ba người đến nơi, đã có không ít người bị cắn xé đến mức máu thịt lẫn lộn.
Khi Sở Huyên gặp những người này, ý định thuần phục họ nảy ra trong đầu anh. Ân tình lớn nhất tất nhiên chính là ân cứu mạng. Vì vậy, anh ta đã cố tình giảm tốc độ, chờ đến khi phần lớn người thường không có dị năng mất mạng, còn những dị năng giả đã mệt mỏi đến tuyệt vọng, anh mới xuất hiện và giúp đỡ.
Từ đó, những người này vô cùng cảm kích Sở Huyên, thậm chí không ít người sau này sẵn sàng mạo hiểm vì anh.
Mênh Mông khẽ ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, thu hết biểu cảm của người đàn ông vào đáy mắt.
Lần này cũng không có gì thay đổi.
Sở Huyên giảm tốc độ, trầm giọng nói: “Khi đến khu B, nơi đó hoàn toàn xa lạ. Có lẽ chúng ta có thể cứu những người này và kết bạn cùng họ trên đường.”
Mênh Mông khẽ gật đầu.
“Vậy anh mau tăng tốc chút đi.”
Sở Huyên ngập ngừng, ngữ điệu có chút do dự: “Tôi vừa đối phó với lũ tang thi, tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Tôi cần một chút thời gian để hồi phục. Nếu không, chỉ e sẽ càng thêm rắc rối.”
Không ngờ, sau đó Mênh Mông khẽ liếc về phía Thẩm Chuyết Ngôn, người đang chăm chú nhìn cô, rồi mỉm cười nhẹ.
“Không sao, chẳng phải có vệ sĩ của tôi rồi à?”
Sắc mặt Sở Huyên lập tức tái xanh. Đúng vậy, anh đã quên mất rằng Thẩm Chuyết Ngôn còn mạnh hơn mình rất nhiều. Anh siết chặt vô-lăng, đạp mạnh chân ga đến tận cùng.
“Được thôi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Anh cũng muốn biết rốt cuộc Thẩm Chuyết Ngôn có khả năng gì, liệu có giới hạn nào không...
Mà Thẩm Chuyết Ngôn chỉ chăm chú vào hai chữ “của tôi” phát ra từ miệng Mênh Mông. Đôi mắt lãnh đạm màu đen của người đàn ông thoáng ánh lên tia sáng mờ nhạt, nơi đuôi mắt khẽ ửng hồng.
Một cảm xúc mới mẻ trỗi dậy trong anh, cảm giác vui sướиɠ.
Chiếc xe jeep nguỵ trang nhanh chóng tiến gần đến khu vực đang bị bầy tang thi vây công. Vòng ngoài của đám tang thi lập tức chú ý đến tiếng động và một lượng lớn nhanh chóng quay người chạy về phía ba người họ.
Không thể lái xe đi thẳng vào, cũng không thể cứ ngồi mãi trong xe, vì với số lượng tang thi quá đông, tinh thần lực của họ không thể chống đỡ nổi. Nếu đám tang thi ập tới và đè chặt lên xe, dù không bị cắn chết, họ cũng sẽ bị ngạt thở trong xe mà chết.
Sở Huyên quay đầu, nhìn về phía Mênh Mông, thấy cô đang mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước. Cô gái ngoan ngoãn ngồi yên, khuôn mặt nhỏ nhắn thường ngày sinh động, tươi tắn, giờ đây lại tái nhợt, trông như bị dọa sợ. Hóa ra khi cô sợ hãi, trông lại đáng thương đến mức khiến người khác muốn che chở như vậy.
Sở Huyên lập tức ném hết mọi bất mãn trước đó ra sau đầu, giờ đây chỉ còn cảm giác yếu lòng.
“Cô chủ, cô cứ ở lại trong xe, đừng cử động.”
Mênh Mông nhìn anh, khẽ gật đầu.
Thẩm Chuyết Ngôn vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, không hề thay đổi. Anh nhìn về phía bầy tang thi đang chen chúc kéo đến rồi mở cửa xe.
Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng gào rú của đám tang thi và những lời cầu cứu thê thảm của nam nữ phía trước lập tức vang vọng, không thể tránh được, tất cả truyền vào tai Mênh Mông.