Chương 133: Vạn nhân mê bị đoạt khí vận trong niên đại văn ( 10 )

Hiện tại nhìn thấy những người thanh niên, bọn họ cảm thấy thật sự hâm mộ.

Họ đều mặc quần áo mới, sạch sẽ, những nam thanh niên trí thức cao lớn, lịch lãm, còn nữ thanh niên trí thức thì da trắng, xinh đẹp.

Nhưng, làm sao họ có thể làm việc chân tay được đây?

Mênh Mông hôm nay đi đôi giày đơn giản, thoải mái và chọn màu sắc bền với bụi bẩn.

Nhưng khi cô đối diện với mặt trời đang dần lên cao, làn da càng thêm trắng trẻo, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, mọi đường nét đều như được nuôi ở trong nhà kính, khiến người khác thật không nỡ để cô bước chân vào bùn đất.

Trương Cường nhìn lướt qua vài người, nói: “Chúng ta sẽ sắp xếp thế này, buổi sáng các đồng chí sẽ cùng dân làng đi trồng mạ. Mấy ngày đầu, chúng tôi không giao nhiệm vụ cụ thể, chỉ cần xuống ruộng trước đã. Còn buổi chiều thì...”

Ánh mắt ông chuyển về phía cánh đồng, khẽ thở dài mà khó ai nhận ra.

“Buổi chiều, các đồng chí sẽ dạy cho bọn trẻ trong làng những kiến thức cơ bản, dạy chúng đọc sách và viết chữ. Với bọn trẻ, đây là một cơ hội lớn.”

Vừa dứt lời, từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Tôi sẽ dẫn các bạn xuống ruộng. Trước hết hãy chia thành các nhóm, chúng ta có tám người, chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm gồm một nam một nữ. Tôi sẽ chỉ các bạn cách làm.”

Giọng nói trầm lắng, lạnh lùng nhưng lại toát lên sự điềm tĩnh vượt quá tuổi tác. Nhìn về phía giọng nói, họ thấy một chàng trai mặc áo ngắn tay màu trắng cũ và quần dài màu đen. Dù hôm nay vẫn chưa bắt đầu công việc đồng áng, anh ta, dù mặc trang phục đơn giản, vẫn toát lên vẻ sạch sẽ, gọn gàng với ánh mắt thâm trầm mà bình tĩnh.

Tuy nhiên, việc phân nhóm lại trở thành một vấn đề mới.

Tô Chi Ý biết đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, cô ta bước tới bên Lương Khắc Bạch, ngước nhìn anh và khẽ nói: “Anh Khắc Bạch, em chưa quen với mọi người lắm, có thể nhờ anh ở cùng nhóm với em được không?”

Lương Khắc Bạch cúi mắt nhìn cô gái trước mặt, thấy ánh mắt cô đầy chờ mong và e thẹn, đôi môi hơi cắn lại, rõ ràng cô đã phải rất khó khăn mới lấy hết can đảm để nói những lời này.

Anh hơi bất ngờ. Vừa nghe Trương Trạc nói xong, ý nghĩ đầu tiên của anh là muốn cùng Mênh Mông vào một nhóm.

Từ nhỏ, Mênh Mông đã không giỏi làm việc tay chân, nhìn vị trí của các thôn dân khi đứng, hầu hết đều là hai người phụ trách hai bên trái phải.

Anh nghĩ rằng nếu ở cùng nhóm với cô ấy, anh có thể chăm sóc cô tốt hơn. Nhưng giờ đây, Tô Chi Ý cũng là người mà chú Thẩm nhờ anh quan tâm.

Cô chủ động thỉnh cầu, theo cách anh được giáo dục, làm sao anh có thể từ chối? Tuy nhiên, điều khiến anh không ngờ là Tô Chi Ý thấy anh im lặng, đôi mắt cô dần ngấn lệ.

Khuôn mặt ôn nhã của Lương Khắc Bạch thoáng cứng lại, cuối cùng anh bất đắc dĩ gật đầu. Thôi thì anh sẽ chú ý đến Mênh Mông sau vậy.

Chỉ là, Mục Lâm và Lê Nghiêu Thanh rõ ràng có thái độ không bình thường đối với Mênh Mông.

Mục Lâm bề ngoài không có vẻ gì là khác biệt, nhưng điều trớ trêu là Lương Khắc Bạch lại học cùng lớp với anh ta. Mục Lâm có ba là tư lệnh Mục, nhưng lại có tính cách ít nói, càng không ưa giao tiếp với bạn nữ.

Vậy mà, ngay khi họ vừa đến nơi này hôm qua, anh ta không nói một lời mà đã nhanh chóng giúp Mênh Mông xách hành lý.

Còn Lê Nghiêu Thanh thì không cần phải bàn, trong mắt tất cả những thanh niên ở đây, anh ta gần như muốn viết rõ lên mặt rằng anh ta thích Mênh Mông. Nếu để Mênh Mông ở cùng nhóm với họ, rõ ràng là tạo cơ hội cho họ, nhưng...

Lương Khắc Bạch nhìn về phía Trương Trạc, người đang cúi đầu, im lặng chờ họ lựa chọn. Một người như Mênh Mông, rõ ràng không thể nào ở bên một chàng trai sinh ra và lớn lên ở vùng quê hẻo lánh này.

Nghĩ đến đây, Lương Khắc Bạch bước đến trước mặt Trương Trạc và nói: “Đồng chí Trương Trạc, anh có thể ở cùng nhóm với Mênh Mông không?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt của những người khác đều dồn về phía Lương Khắc Bạch và Trương Trạc. Lương Khắc Bạch nhận ra sự chú ý đó, anh nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói lễ phép và khiêm tốn.

"Ba của Mênh Mông và Chi Ý đã nhờ tôi chăm sóc các em ấy. Hiện tại, Chi Ý muốn cùng tôi chung nhóm, mà Mênh Mông từ nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc với công việc này. Nếu em ấy ở cùng nhóm với anh, chúng tôi sẽ yên tâm hơn."

Quý Đình và Từ Tiểu Trường gật đầu đồng tình. Không biết vì sao, dù hoàn toàn là người xa lạ, nhưng Trương Trạc vẫn mang đến cho người khác một cảm giác an toàn mạnh mẽ.

Ánh mắt Trương Trạc dừng lại trên người đối diện, đôi tay cô giấu sau lưng, nhìn về phía cánh đồng, như thể không quan tâm đến mọi chuyện, rồi anh gật đầu: "Được."

"Rất cảm ơn anh" Lương Khắc Bạch nói, vẻ mặt chàng trai không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, và đây chính là lý do anh đề nghị như vậy.

Về sau, những người còn lại dường như cũng không quá bận tâm về việc phân nhóm. Cuối cùng, Quý Đình và Lê Nghiêu Thanh ở cùng một nhóm, còn Từ Tiểu Trường tự nhiên ở cùng nhóm với Mục Lâm. Thực ra, Lê Nghiêu Thanh không phải không muốn ở cùng nhóm với Mênh Mông, chỉ là anh tự hiểu rằng việc này nên để cho người khác đảm nhiệm, điều đó sẽ tốt hơn cho Mênh Mông.

Sau khi Trương Cường rời đi, Trương Trạc nhanh chóng dẫn họ đến cánh đồng được phân công sẵn, rồi ra hiệu cho họ cởi giày chuẩn bị làm việc.

Đi giày xuống ruộng nước chẳng có ý nghĩa gì, vì thế mọi người lần lượt làm theo và cởi giày. Tuy nhiên, khi Trương Trạc vừa bước xuống ruộng, anh chợt nhận ra mình không thể tiếp tục đi được nữa.

Anh quay người lại, hạ thấp ánh mắt, và phát hiện cô gái kiêu kỳ kia đang dùng ngón trỏ mảnh khảnh của mình khẽ nắm lấy góc áo anh.

Khi Trương Trạc ngẩng đầu lên, anh thấy đôi mắt đào hoa của cô gái đang nhìn mình, đôi môi đỏ tươi dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ. Giây tiếp theo, cô ấy nói với anh câu đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau.

“Đồng chí Trương Trạc, anh đỡ tôi xuống nhé.”

Cách xưng hô rất lễ phép, nhưng giọng điệu thì hoàn toàn không khách khí. Trương Trạc không thấy có gì đáng ngại, anh bèn đưa tay ra.

Cô gái hài lòng nhếch môi cười, đưa bàn tay trắng ngần như ngọc lên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh và dùng lực để bước xuống ruộng.

Trong khoảnh khắc da thịt họ chạm nhau, ánh mắt của Trương Trạc không thể tránh khỏi việc dừng lại ở đôi chân nhỏ nhắn, trắng mịn như tuyết của cô. Mọi chi tiết trên làn da ấy dường như hoàn hảo đến mức không giống người thật.

Ngay khi cô nhìn anh, anh vội vàng quay đi. Màn tương tác ngắn ngủi ấy diễn ra nhanh chóng đến mức không ai để ý đến.

Chờ đến khi mọi người đã vào vị trí, Trương Trạc nhanh chóng cất giọng, giải thích và làm mẫu. Thực ra, cấy mạ là một việc đồng áng rất bình thường, nhưng cần chú ý độ sâu và đều tay, không được để hàng mạ cao thấp lộn xộn, và hàng lối phải thẳng tắp.

Ban đầu, nếu cố gắng đẩy nhanh hiệu suất, kết quả không chắc đã tốt. Đây cũng là lý do Trương Trạc đã đề nghị với anh em Trương Cường rằng trong thời gian đầu không nên giao nhiệm vụ cho các thanh niên trí thức.

Giọng nói của Trương Trạc không nhanh không chậm, rõ ràng và trật tự, âm sắc lại rất dễ nghe. Thực sự mà nói, nghe anh giảng giải là một loại trải nghiệm dễ chịu. Khi làm mẫu xong, Trương Trạc bèn để mọi người thử sức với một đoạn ngắn.

Mênh Mông rất hứng thú cúi người xuống, bắt đầu làm theo những gì Trương Trạc vừa hướng dẫn. Trương Trạc làm với tốc độ rất nhanh, khi anh hoàn thành xong phần của mình và quay lại nhìn Mênh Mông, đã không thể kìm nén được mà khẽ nhếch môi cười.

Thực tế, Mênh Mông làm rất tốt, cấy mạ ngay hàng thẳng lối hơn hẳn những người khác, và cô trông rất nghiêm túc. Tuy nhiên, năng suất lại hơi chậm, cô chỉ mới cấy được đúng mười cây mạ.

Tối qua, khi Trương Cường và Trương Trạc từ ký túc xá thanh niên trí thức trở về nhà, Trương Cường có nhắc đến cô bé tên Mênh Mông, nói rằng cô ấy thật sự rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả các nữ diễn viên trên màn ảnh rộng. Lúc đó, Trương Trạc không nói gì, nhưng trong lòng anh hoàn toàn đồng ý.

Sau đó, Trương Cường thở dài và nói: “Nhưng cô gái xinh đẹp như vậy, trông có vẻ được nuông chiều từ bé, nếu bảo cô ấy làm việc, không biết phải sắp xếp thế nào.”

Nhưng bây giờ, nhìn cảnh này, rõ ràng không cần lo lắng nhiều đến thế. Cô gái dường như đã nhận ra ánh mắt của Trương Trạc, ngẩng đầu nhìn anh.

Thấy anh như đang cười cô, cô liếc mắt lườm anh một cái, rồi khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh nữa.

Thật là ngây thơ, chẳng có chút gì gọi là lực sát thương cả.

______

Tối nay cắt điện tránh bão mọi người ơi. Mọi người nhớ chú ý an toàn nhá. Ở trong nhà đọc truyện của mình là được rồi nèe.