Thẩm Vân Kiều ban đầu nghĩ rằng Thẩm Mênh Mông sẽ cư xử như trước, ngại ngùng, ngây thơ chạy tới chào hỏi cô.
Trong lòng cô còn chuẩn bị sẵn vài lời châm chọc, vì dù sao Thẩm Mênh Mông này cũng sẽ nghe không hiểu.
Nhưng không ngờ, Thẩm Mênh Mông lại nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói với cô: “Chị Vân Kiều, thật tốt quá, em vẫn nhớ ơn chị đã chiếu cố em trước đây. Lần này chúng ta lại có dịp hợp tác, em thật sự rất mong chờ.”
Giọng nói của Mênh Mông mềm mại và lưu luyến, ánh mắt thanh thuần vô tội, nhưng ý tứ trong lời nói lại có vẻ ẩn chứa nhiều tầng nghĩa.
Thẩm Vân Kiều ngẩn người vài giây, khi cô kịp phản ứng thì ba người kia cũng đã vòng qua cô rồi rời đi.
Khuôn mặt Thẩm Vân Kiều trở nên cứng đờ. Cô ta không thể tin được rằng Thẩm Mênh Mông, vốn thường ngày hiền lành ngơ ngác, giờ lại biến thành đoá hoa sen trắng tâm cơ như vậy?
Thật đáng ghét!
Sự tức giận trong lòng cô dâng cao, nhưng cô hít sâu một hơi để kìm nén cơn giận, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh như trước.
Khi cô đẩy cửa vào studio, vừa lúc nghe được nhϊếp ảnh gia đang nói câu cuối cùng với người bên cạnh.
“Quả thật rất nổi bật, không cần tôi bảo ban gì, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ…”
Lời nói chưa dứt, nhϊếp ảnh gia đã ngừng lại, vì thấy Thẩm Vân Kiều bước vào.
Thẩm Vân Kiều dường như không để ý đến cuộc trò chuyện, chỉ hướng về phía họ chào hỏi.
Nhϊếp ảnh gia cảm thấy hơi ngượng ngùng, cười trừ rồi bắt đầu công việc.
Đối với những người đã làm trong ngành lâu năm, việc nhận ra sự không hài lòng của một diễn viên là điều dễ dàng. Tuy nhiên, vừa rồi thực sự quá bất ngờ, nên mới có những lời nhận xét như vậy.
Thông thường, dù chỉ là những lời khen ngợi bình thường cũng có thể dẫn đến sự bất mãn, huống chi là những đánh giá quá mức như hiện tại.
Lẽ ra, buổi chụp ảnh tạo hình đã có thể hoàn tất nhanh chóng, nhưng giờ đây lại kéo dài thêm nửa giờ, và mọi người vẫn chưa có cách giải quyết.
Trong khi đó, Mênh Mông đã bắt đầu các nghi thức khởi động máy tại hiện trường. Ngay khi cô xuất hiện, sự hài lòng của đạo diễn Lâm đã hiện rõ trên mặt.
Lâm Ngôn quay sang dùng khuỷu tay thúc nhẹ Tạ Biết Diễn.
“Chúng ta có phải là có mắt nhìn không?”
Tạ Biết Diễn hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Mênh Mông, người đang đứng trước mặt với vẻ xinh xắn và thoải mái. Anh nhẹ nhàng gật đầu, cơ mặt giãn ra.
Quả thật rất giống Yến Xu.
Lâm Ngôn lại nói: "Thẩm Mênh Mông, tạo hình của cô khá tốt đấy. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là phải diễn thật hay.”
Mênh Mông mỉm cười đáp: "Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn đạo diễn Lâm."
Cô sau đó ngước nhìn Tạ Biết Diễn, nhẹ nhàng nói: "Cũng cảm ơn anh Diễn."
Hai người lần đầu tiên giao tiếp bằng ánh mắt ở khoảng cách gần như vậy. Tạ Biết Diễn nhìn cô một cách chăm chú, ánh mắt dừng lại trong chốc lát, khó mà nhận ra được sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của anh.
Sau khi chào hỏi hai người, Kỷ Đường dẫn Mênh Mông đi gặp gỡ các diễn viên khác.
Cô vốn có mối quan hệ tốt với nhiều người trong đoàn phim, đặc biệt là với diễn viên nữ số 2, Du Tinh, người đóng vai mẹ của nam chính Dung Huyên. Hai người sẽ có cảnh diễn chung.
Kỷ Đường mỉm cười nói: "Mênh Mông thật may mắn khi được diễn cùng chị Tinh. Em hy vọng chị có thể chỉ dẫn cho Mênh Mông."
Du Tinh, mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, khuôn mặt dịu dàng và tao nhã, tuy đã ngoài 40 nhưng vẫn giữ được nét thanh tú và thanh lịch.
Du Tinh đánh giá Thẩm Mênh Mông, ánh mắt lộ rõ sự khen ngợi: "Kỷ Đường, em lúc nào cũng chọn người rất tinh tường. Không cần nói đến chuyện chỉ dẫn, Mênh Mông à, nếu có vấn đề gì, em cứ hỏi chị, đừng ngại nhé."
Mênh Mông ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc đáp: "Chị Tinh dịu dàng như vậy, em còn muốn thân thiết với chị nhiều hơn, sao lại có thể ngại ngùng được.”
Du Tinh nghe vậy, cười càng vui vẻ: "Cô bé này thật biết cách nói chuyện."
Ba người nhanh chóng tạo nên bầu không khí hài hòa, thoải mái.
———
Chương này tác giả viết ngắn v á mọi người. Người nào chụp xong tạo hình mới đến chỗ trường quay để bắt đầu quay phim nha. Lúc nãy khi Thẩm Vân Kiều đẩy cửa vào studio thì bắt gặp Mênh Mông đã chụp xong tạo hình đi ra. Tui nói vậy cũng là để cho tui hiểu nữa á.