Mênh Mông theo bản năng vòng tay qua cổ anh ta. Giờ phút này, cơ thể Mênh Mông dường như hoàn toàn được anh ôm trọn trong lòng ngực. Anh cúi đầu nhìn lại, thấy bộ đồ bơi của cô trong nước bám chặt vào làn da trắng nõn, không che giấu được thân hình gợi cảm của cô.
Lúc này, đôi cánh tay cô khẽ ôm lấy cổ anh, đôi mắt còn vương chút hoảng sợ, trông rất đáng thương. Trong lòng anh bỗng chốc rung động. Anh cúi đầu, cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm chặt lấy cô, rồi nhẹ nhàng đỡ Mênh Mông đứng vững.
Bên tai anh truyền đến giọng nói mềm mại của Mênh Mông. Hai người dựa vào nhau rất gần, khoảng cách này như thể họ là một cặp tình nhân đang thì thầm: “Cố Từ, may mắn có anh, cảm ơn anh đã đỡ lấy em.”
Cố Từ ngước mắt, ánh mắt giao nhau với cô. Đôi mắt đào hoa của Mênh Mông đầy cảm kích nhìn anh, như một sợi dây câu lấy trái tim anh, khiến anh cảm thấy lưu luyến sự ôn nhu và vẻ đẹp quyến rũ của cô.
Rõ ràng là ánh mắt rất gợi cảm, nhưng lại mang vẻ thuần khiết vô tội.
Anh bỗng dưng cười, giọng nói mát lạnh dễ nghe vang lên, mặt mày lần đầu tiên nhuộm ý cười: “Biết ơn tôi, thì nắm chặt một chút.”
Rồi anh xoay người tiếp tục dẫn Mênh Mông bơi về phía trung tâm bể bơi.
Lúc này trên kênh chat bấm loạn.
“Trời đất trời đất, điên mất thôi!”
“Không chỉ các người, ngay cả miệng của tôi cũng không khép xuống được đây này.”
“Cố Từ! Tôi nghi ngờ anh bị đổi tim rồi, cái người lạnh lùng trước kia đâu?”
“Các chị em, tôi chọn đúng thuyền rồi.”
“Tất cả tránh ra, CP Cố Mông là tuyệt nhất!”
“Hôm nay vợ của tôi trông cứ kì kì, kì này em phải là của tôi!”
“Ê dùng từ hay vể!”
Mà những người khác thì lại không quá hài hòa.
Lục Chỉ An nhìn thấy Mênh Mông xuống nước, cũng quyết định xuống nước. Cô nhờ Tống Du Bạch đỡ xuống nước, nhưng đối phương liên tục nhìn về phía Thẩm Mênh Mông, thần sắc ảm đạm, mí mắt gục xuống.
Đối với Lục Chỉ An, cô rất vui khi thấy Thẩm Mênh Mông và Cố Từ tạo thành một đội. Cố Từ chưa bao giờ nhìn đến cô, lại chỉ là một kỹ sư trò chơi, nên cô không nghĩ anh ta có nhiều tiền.
Cô cười ngọt ngào, trong nước cô trông thật đáng yêu: "Du Bạch, em thường xuyên bơi lội, chúng ta bơi cùng nhau đi."
Nói rồi, cô tiến lại gần Tống Du Bạch, thấp giọng nói: "Anh thấy không, Thẩm Mênh Mông và Cố Từ rất xứng đôi. Hai người mỗi lần đều bỏ lỡ, chẳng phải là do không có duyên ư? Chi bằng anh tìm hiểu em đi.”
Tống Du Bạch nhìn cô một cái: "Ừ, bơi đi." Hoàn toàn làm lơ câu nói kế tiếp của cô.
Lục Chỉ An tức giận, ngay sau đó lại hiện vẻ tủi thân, ảm đạm nhìn về phía Thẩm Mênh Mông.
Kênh chat lúc này vô cùng đau lòng.
“Thương Chỉ An xinh gái quá.”
“Nữ số ba Mênh Mông ế, sao nam khách mời nào cổ cũng cắm một chân vào vậy? Thấy Chỉ An nhà tôi thích người nào là cua người đó.”
“Do ánh mắt nam số ba không được tốt thôi.”
“Fan não tàn của nữ số hai không có việc gì làm thì comment tốt đẹp một chút đi.”
“Nhìn fan não tàn nói kìa, chịu.”
“Vợ của tôi đã làm gì đâu, các nam khách mời thích chăm sóc cô ấy thì sao vậy?”
Diệp Lăng và Ôn Sơ Lễ thì ngược lại, khá là bình đạm. Hai người đều xử sự thành thục, không khí rất tùy ý, vừa bơi lội vừa trò chuyện vài câu. Họ phát hiện cả hai đều chơi cổ phiếu.
Thế là cuộc đối thoại của hai người biến thành buổi giao lưu giữa những người cùng ngành, khiến người xem rất thất vọng.
“Tôi cứ tưởng có thể thấy một cặp đôi mới.”
“Không nói dối đâu, tôi cũng vậy. Hôm qua tôi thấy hai người này rất xứng đôi, nghĩ rằng sẽ có một mối tình trưởng thành. Kết quả…”
“Anh Ôn, chị Lăng, đừng quên các người đến đây là để yêu đương nhé.”
Màn ảnh lại chuyển tới cặp đôi hào môn mà người xem đã mong đợi từ lâu. Nhưng làm họ có chút thất vọng là hai người này không hề xuống bể bơi, mà chỉ nằm trên ghế cạnh bể bơi.
Sau vài phút im lặng, Hứa Hơi Hơi không nhịn được mà mở miệng: “Phó Yến Trạch, ông Phó bảo anh đến… Vậy trước khi đến đây anh có biết là tôi sẽ ở đây không?”
Giọng nói của cô mang theo sự kiêu ngạo đặc trưng, nhưng ánh mắt nhìn người bên cạnh vẫn cho thấy sự chờ đợi câu trả lời. Cô biết tối qua Phó Yến Trạch đã nhắn tin với mình, có lẽ đối phương cũng có cảm giác gì đó với cô chăng.