Ảo tưởng bị phá, Lạc Tiểu Tiểu không thể nhịn được nữa: "Hoắc Trường Uyên, anh lại làm cái quỷ gì!"
Hoắc Trường Uyên bình tĩnh thong dong nói: "Em không muốn nhìn thấy anh."
Lạc Tiểu Tiểu thật sự tức đến phát cười.
Vậy nên hắn liền bịt kín mắt cô?
Kia có phải cô nên khen hắn thật là một con người thông minh hay không?
Lạc Tiểu Tiểu lắc lắc tay.
Tay cô bị một dây xích vàng khóa lại, mặt trên còn có thêm một chuỗi lục lạc nhỏ, cô vừa động, liền vang không ngừng.
"Cái này thì anh muốn giải thích thế nào?"
"Em tự tìm."
Trên đầu Lạc Tiểu Tiểu liên tiếp nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.
"Tự dưng nói tôi tự tìm? Để tôi dùng cái này đánh anh sao?"
"Muốn đánh ai, đánh chỗ nào, em vui là được."
Hoắc Trường Uyên nắm lấy tay cô.
Tay cô rất nhỏ, phảng phất như chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng một chút lực, có thể dễ như trở bàn tay bẻ gãy tay cô.
Tầm mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm băng vải nhiễm náu phía dưới, "Nhưng em cũng không nên tổn thương đến chính mình."
Lại là lý do chó má gì!
Lạc Tiểu Tiểu xem như xác định, mạch não biến thai, không phải một người bình thường như cô có thể hiểu được!
"Anh định khi nào mới buông tôi ra?"
"Như vậy không tốt sao? Anh vẫn mãi ở bên cạnh em. Mặc kệ em muốn như thế nào, anh đều sẽ thỏa mãn em."
Tốt cái búa!
Lạc Tiểu Tiểu hoàn toàn không thể nhịn được nữa: "Đổi thành anh bị người khóa trên giường, anh còn có thể nói ra mấy lời này sao?"
Hoắc Trường Uyên bình tĩnh nói: "Chỉ cần có em, như vậy không có gì không tốt."
"Kia......"
Lạc Tiểu Tiểu còn chưa mở miệng, hắn đã tiếp tục nói: "Nhưng em sẽ không. Em đã chạy hai lần, anh sẽ không cho em cơ hội rời khỏi anh lần ba."
"Tiểu Tiểu, anh không muốn thương tổn thân thể của em."
Lời hắn nói tràn đầy cố chấp điên cuồng, cố tình, âm điệu nói chuyện lại cực kỳ bình tĩnh, càng làm cho người khác không rét mà run.
"Cho nên, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của anh một lần nào nữa."
Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng cọ xát qua môi cô: "Emngoan một chút."
Lạc Tiểu Tiểu há mồm định cắn hắn.
Lại cắn vào khoảng không.
Hoắc Trường Uyên nhìn hành động của cô, khẽ cười một tiếng.
Ngược lại duỗi ngón tay duỗi đến bên miệng cô.
Lạc Tiểu Tiểu: "...... Anh coi tôi là chó sao?"
"Anh cho rằng em thích."
Anh cho rằng anh cho rằng, anh cho rằng anh là cái quái gì, anh cho rằng thật là anh cho rằng sao!
Lạc Tiểu Tiểu trong lòng điên cuồng phun tào, cắn mạnh lên ngón tay Hoắc Trường Uyên.
Cô khiến cho "hắn cho rằng" trở thành sự thật một lần!
Lạc Tiểu Tiểu rất nhanh nếm được mùi máu tươi, Hoắc Trường Uyên giãy giụa một chút cũng không có, tùy ý để cô phát tiết.
Cô không thú vị phun ngón tay ra.
Hoắc Trường Uyên lau máu trên ngón tay, hỏi: "Ăn cơm không? "
Lạc Tiểu Tiểu tương đối có cốt khí, dồn khí xuống đan điền, tàn nhẫn gào:
"Ăn!"
Bụng phối hợp phát ra một tiếng.
Hoắc Trường Uyên đút một thìa cơm, một thìa thức ăn, một thìa canh, phối hợp hoàn hảo.
Lạc Tiểu Tiểu muốn chọn món, phát hiện tát cả đều là thứ cô muốn ăn.
Chờ nuốt xuống, muốn phát giận đã chậm.
Nói gì tiếp theo, tiếp theo nói gì, cô nhất định phải chửi bậy!
Không đợi cô hoàn thành cái lý tưởng này, Hoắc Trường Uyên đã hỏi: "Còn muốn không?"
Cô thế nhưng lại không làm được......
Lạc Tiểu Tiểu đối với bản thân tuyệt vọng rồi.
Cô xoay người, cự tuyệt nói chuyện.
Hoắc Trường Uyên ngược lại đi thu dọn đồ đạc thật tốt.
Rất nhanh, hắn quay lại.
Nhạn thấy trên giường nhiều một người, Lạc Tiểu Tiểu cảnh giác nói: "Ngươi làm gì!"
"Sau khi ăn cơm, em nói đi?"
Lạc Tiểu Tiểu:!!!
Cầm thú!
Cô không phản cảm làm loại chuyện này với hắn, nhưng chỉ giới hạn trong khi cô nguyện ý.
"Hoắc Trường Uyên! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám......"
-
Editor: Dám.....dám thả 20 bình chọn, lúc đó mới có chương mới ~~
Bìa mới đẹp chứ? Nhờ 1 bạn nhỏ làm thoy, chứ trình edit của tui không thể nào nhìn nổi 😞