Chương 27: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (27)

Cô đau đến nhíu mày, theo bản năng muốn đẩy Hoắc Trường Uyên ra.

Cô phản kháng, lại khơi dậy lửa giận của nam nhân.

Hắn dùng sức chế trụ gáy cô, không cho phép cô làm bất cứ động tác trốn tránh nào.

Lạc Tiểu Tiểu vốn ăn mềm không ăn cứng, bị động tác của hắn kí©h thí©ɧ lửa giận.

Nắm lấy cơ hội, dùng sức cắn xuống một ngụm.

Mùi máu tươi tràn ngập ở vành môi.

Hoắc Trường Uyên kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không buông ra.

Thẳng đến khi Lạc Tiểu Tiểu không thể hô hấp, hắn mới dứt ra.

Trên môi hai người, dính máu của nhau.

Như một đóa hoa yêu diễm nở rộ.

Lạc Tiểu Tiểu cắn răng: " Đến cùng là anh phát điên cái gì? Ai bào em muốn bỏ trốn, lúc anh tìm được em, không nhìn thấy Hứa Thần bị em đánh đến hôn mê sao?"

Cô quơ quơ chân, dây xích phát ra âm thanh nhỏ vụn: "Anh mau mở cái này ra!"

Hoắc Trường Uyên lau máu ở khóe miệng, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Ngoan một chút."

"Ngoan cái đầu nhà anh!" Lạc Tiểu Tiểu tức giận nói: "Đừng ép tôi thăm hỏi cả nhà anh!"

"Chúng ta đã tổ chức hôn lễ, cả nhà anh cũng là cả nhà em. Em cứ tùy ý."

Hoắc Trường Uyên sửa lại quần áo: "Em nghỉ ngơi trước đi, buổi tối anh lại đến."

"Hoắc Trường Uyên! Hoắc Trường Uyên!" Lạc Tiểu Tiểu hô to, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại một mình cô.

Cô thử xuống giường, lại phát hiện chiều dài dây xích này rất chuẩn, đi toilet hoặc là lấy đồ vật cũng không có vấn đề gì, nhưng sống chết cũng không đến được cửa.

"Biếи ŧɦái!" Lạc Tiểu Tiểu lại nhịn không được mắng to lần nữa.

"666, con gái yêu!"

Kêu gọi trong đầu cũng không được đáp lại, lại khiến Lạc Tiểu Tiểu xác định, thời gian hiện tại còn chưa quá 24 giờ.

Hiện tại bộ dạng Hoắc Trường Uyên điên như vậy, cô thật sự lo lắng cho an nguy của cha mẹ Lạc.

Rõ ràng hết thảy đều là hiểu lầm, nói ra là được, làm sao lại biến thành bây giờ chứ!

Lạc Tiểu Tiểu rất muốn mắng người!

Không có biện pháp khác, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, Lạc Tiểu Tiểu kích động đứng lên, lại phát hiện là hầu gái tới đưa cơm.

Cô ấy đầu cũng không dám nâng, đặt cơm chiều ở trên bàn , rồi rời đi.

"Từ từ."

Nghe thấy thanh âm của Lạc Tiểu Tiểu, hầu gái dường như đã chịu kinh hách cực lớn, trực tiếp chạy đi.

Lạc Tiểu Tiểu: "......"

Về phương diện ăn uống, Hoắc Trường Uyên thật đúng là không bạc đãi cô.

Chuẩn bị đều là đồ cô thích ăn.

Mặc kệ ở hoàn cảnh gì, Lạc Tiểu Tiểu cũng không phải người lấy thân thể mình ra ngược.

"Hoắc gia." Mạc Phi đứng ở phía sau Hoắc Trường Uyên, cùng hắn nhìn bộ dáng Lạc Tiểu Tiểu ăn uống thỏa thích, cẩn thận dùng một cái lý do uyển chuyển thoái thác: "Người định giam cầm phu nhân như vậy mãi sao?"

"Như vậy có gì không tốt?"

Hoắc Trường Uyên thanh âm bình đạm, lại tràn ngập điên cuồng khiến người ta không rét mà run.

"Thế giới của cô ấy chỉ có thể có tôi. Không cho bất cứ kẻ nào đưa cô rời khỏi tôi."

Hắn nhìn thời gian, đứng lên, đi đến phòng Lạc Tiểu Tiểu.

Mạc Phi nhìn bóng dáng hắn, muốn nói lại thôi.

Hoắc gia, người bình thường không ai yêu đương như vậy!

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn lại chưa bao giờ hưởng thụ tình cảm của người bình thường, chuyện này quả thực là đề tài không cách nào giải quyết.

Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, người lần này đi vào, rốt cuộc cũng là Hoắc Trường Uyên.

"Anh rốt cuộc cũng tới đây."

Chờ hắn ngồi xuống mép giường, Lạc Tiểu Tiểu túm chặt cổ áo hắn.

Lúc này, cô rút đi ngụy trang cừu non, trong mắt là bừa bãi không chút nào che giấu.

"Cho anh hai lựa chọn."

"Thứ nhất, cởi bỏ dây xích."

"Thứ hai, sau khi tôi khiến anh tâm phục khẩu phục, anh thay tôi cởi bỏ dây xích."