Lạc Tiểu Tiểu: "...... Làm sao lại đột nhiên giảm giá trị hắc hóa?"
666 thẹn thùng nói: 【Đương nhiên là đại Boss bị chuyện khác hấp dẫn, không nghĩ tới việc hủy diệt thế giới nữa, giá trị hắc hóa tự nhiên sẽ giảm xuống.】
Nó có một cái ý tưởng lớn mật: 【Ba ba, tôi thấy cô cũng không có phản cảm với việc tiếp xúc với đại Boss, không bằng......】
Lạc Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng: "Ở trong mắt mi, ta là cái loại người vì nhiệm vụ mà không từ thủ đoạn sao?"
Cô chủ động hôn Hoắc Trường Uyên, hợp tình hợp lý nói: "Rõ ràng là ham sắc đẹp của hắn!"
666: 【......】
Cảm giác như mình bị lừa gạt.
Lạc Tiểu Tiểu chỉ hơi chủ động, đã bị Hoắc Trường Uyên cướp đi quyền chủ động.
Hắn ngang ngược hung tàn, Lạc Tiểu Tiểu cảm giác hồn phách mình đều bị hắn hút đi.
Lúc choáng váng, cô phân vân trong đầu hồi lâu, bị Hoắc Trường Uyên đè phía dưới.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng của Lạc Tiểu Tiểu, ánh mắt hung ác nham hiểm đến cực độ: "Em luôn làm ra việc ngoài dự kiến của tôi."
"Đào hôn bị bắt về cũng không khóc lóc thảm thiết xin tha, ngược lại nói vì tôi đi chuẩn bị tâm ý."
"Mấy ngày trước còn yêu đương thắm thiết với tình nhân, bây giờ lại đánh hắn không lưu tình."
"Thậm chí chủ động phát sinh quan hệ với tôi."
Dưới thanh âm bình tĩnh của Hoắc Trường Uyên, là cất dấu sóng gió động trời: "Em, có thật là Lạc Tiểu Tiểu ngây thơ nhu nhược, đơn thuần ngượng ngùng của Lạc gia sao?"
666 điên cuồng hét loạn cả lên: 【A a a a a a! Ba ba cô bị phát hiện, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đại Boss thật thông minh!】
Lạc Tiểu Tiểu bị nó gào đến đau đầu: "Con yêu, trước đây mi của bao nhiêu ký chủ?"
666 khóc huhu: 【Cô là người đầu tiên. Trước khi có cô, ta đã tìm 99 người, nhưng còn chưa nói tới điểm tốt, bọn họ đã cự tuyệt ta.】
Tự nguyện trở thành Lạc Tiểu Tiểu coi tiền như rác, tâm tình cô phức tạp: "Mi bị cự tuyệt cũng không phải không có đạo lý."
"Nhưng!" Hoắc Trường Uyên đột nhien tăng thêm lực đạo, khiến cho Lạc Tiểu Tiểu chú ý tới hắn: "Tôi mặc kệ kệ em là ai, hiện tại em chọn con đường này, nếu hối hận cũng sẽ không còn quay đầu đâu."
Ánh mắt hắn điên cuồng cố chấp.
Nếu cô chọn câu dẫn hắn, thì phải gánh vác hậu quả!
"Em dám liếc mắt nhìn nam nhân khác một cái, tôi sẽ móc mắt em ra."
"Dám đến gần nam nhân khác một bước, tôi đánh gãy chân em."
"Sống là người của Hoắc Trường Uyên, chết cũng là người của Hoắc Trường Uyên!"
Lạc Tiểu Tiểu chấn động.
Mẹ nó, thật hung tàn!
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên lạnh lẽo: "Nhớ kỹ."
Lạc Tiểu Tiểu gật đầu, cảm giác thân thể nhẹ hẳn.
Tư thế của hai người chớp mắt biến thành cô ngồi trên bụng nhỏ của Hoắc Trường Uyên.
Cô vừa cảm thán một câu ở trong lòng : lực tay của đại boss thật kinh khủng, đã nghe được Hoắc Trường Uyên bình đạm nói: "Tự mình động."
Lạc Tiểu Tiểu: "......"
Mẹ, nhìn ở mỹ nam trước mắt, chân hắn không tiện, cô chủ động thì cô chủ động.
Lạc Tiểu Tiểu mới động thân thể, cả người đều cứng lại.
Không phải chứ......
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, mang theo vài phần không dám tin tưởng: "Em tè dầm?"
Không phải đâu!
Lạc Tiểu Tiểu suýt nữa thở không nổi, giận dữ nói: "Em không phải đứa trẻ ba tuổi! Là tới kỳ!"
"Vậy em......" Hoắc Trường Uyên cúi đầu, thấy dưới thân cô đã lan tràn ra một mảnh màu đỏ.
Hắn nhíu mày thật chặt, ra lệnh nói: "Nằm xuống, mở chân ra."
Lạc Tiểu Tiểu không rõ nguyên do: "Làm cái gì?"
"Cầm máu." Hoắc Trường Uyên vừa nói, ấn xuống cái nút đầu giường, rất nhanh, truyền đến thanh âm cũng kính của Mạc Phi: "Hoắc gia."
"Gọi bác sĩ."
Lạc Tiểu Tiểu : "!!!"
"Em không sao, không cần gọi bác sĩ." Lạc Tiểu Tiểu nhảy dựng lên, nói xong, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Quay đầu, đã nhìn thấy sắc mặt Hoắc Trường Uyên xanh mét: "Không có tôi cho phép, em đừng nghĩ tới việc tìm chết."
-----------
Nhịn cười không nổi nữa trời ơi =)))))