Chương 7

Khi Vân Dao đang đến chỗ nữ chính thì dùng quà tân thủ thì thấy cảnh nam chính đè lên nữ chính môi chạm môi.

Vân Dao, "…"

What?

Nam chính đói khát đến tình trạng này rồi à.

Mới lần đầu tiên gặp đã hôn tiểu khả ái nữ chính của cô rồi.

Vân Dao không biết, không phải Nam Cung Mặc đói khát mà chỉ là hiểu lầm.

Hiên Viên Ngọc muốn dìu nam chính đi, ai dè lại vấp phải đá, thành ra hai người ngã xuống đè lên sau rồi mới có chuyện này.

Hiên Viên Ngọc từ trong kinh ngạc tỉnh lại, đẩy Nam Cung Mặc ra, gương mặt trắng nõn đỏ ửng.

Nam chính bị đẩy ra lúc đầu kinh ngạc rồi lại khuôn mặt như cũ, lãnh khốc...

"Nam Cung Mặc, hôm nay chính là ngày dỗ của ngươi!"

Một tiếng hét lớn như có thâm thù đại hận vang đến.

Một hắc y nhân đẫn đầu trăm người hướng Nam Cung Mặc bao vây lại chặt chẽ. Nam Cung Mặc cầm kiếm phòng bị, đem Hiên Viên Ngọc bảo hộ.

Tên dẫn đầu ý cười vó chút vặn vẹo, "Chiến Thần Nam Cung Mặc ngươi chắc hẳn không nghĩ chính mình sẽ có ngày này đi?"



Nam Cung Mặc ánh mắt như trước, "Ngươi chỉ là một cái bại tướng!"

Như dẫm phải điều cấm kị, tên dẫn đầu cười dữ tợn, "Đó là lúc trước, bây giờ ngươi chân chính là bại tướng!"

"Ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu" Nam Cung Mặc nói.

"Bớt lôi thôi, lên hết cho ta! Nhất định phải cho băm hắn ta thàng trăm mảnh, báo thù cho Tấn quốc chúng ta! Lên!" tên dẫn đầu ra lệnh.

Trăm người xông lên hướng Nam Cung Mặc tiến đến, ý đồ đem hắn gϊếŧ.

Hiên Viên Ngọc bên cạnh không thoát được, nàng cũng có võ công không tệ, lúc trước nàng định không học nhưng Vân Dao bắt học nên mới học.

Cách đó không xa, Vân Dao dùng quà tân thủ nhìn rất rõ cảnh tượng xảy ra.

Nam chính hai mươi hai tuổi xuất thân từ dòng dõi nhà tướng, mười hai tuổi theo cha ra chiến lược lập công vô số kể.

Năm năm trước, Tấn quốc có ý đồ muốn xâm lược Tịch quốc nhưng gặp phải vị chiến thần này nên thua.

Hoàng thượng Tịch quốc, ra xác lệnh cho quân tiến đánh thẳng ào hoàng cung Tấn quốc.

Tấn quốc lúc đó mang phần lớn quân đội đổ dồn vào chiến tranh Tịch - Tấn nên đại thương nặng nề, chưa kịp chiêu tân binh thì đại quân Tịch quân tiến đánh.

Chưa đến một tháng, Tấn quốc sụp đổ, bản đồ Tịch quốc lại được mở rộng.

Chiến thần Nam Cung vang danh thiên hạ!

Đám hắc y nhân này chính là những dư tàn của Tấn quốc.



Cảnh huyết tinh khắp nơi một mảnh, Hiên Viên Ngọc bị không ít vết thương trên người, Nam Cung Mặc bị thương mới hồi phục sắp chống đỡ không được.

Đám người càng đánh càng hăng, mang tâm ngươi không chết thì ta chết mà lên.

Vân Dao không thể không ra tay, cô không ra tay tiểu khả ái làm sao bây giờ.

Tiểu khả ái có chuyện là cô không hoàn thành nhiệm vụ được.

Hiên Viên Ngọc cánh tay run rẩy cầm kiếm mà sắp rơi, thấy có kẻ nhào lên nàng lấy kiếm chống đỡ.

Thình lình, phía sau nàng có kẻ muốn đánh lén, khi phát hiện thì không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm chém sau lưng mình.

Bất quá kẻ đánh lén chưa kịp ra tay xong thì ngã xuống, Hiên Viên Ngọc nhìn người giúp mình thì nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc kia.

"Cảm ơn"

Nam Cung Mặc gật đầu liếc mắt, "Cẩn thận, kéo dài thời gian chờ cứu viện..."

Dứt lời, hắn tiếp tục chém gϊếŧ.

Tên dẫn đầu cười sùy một tiếng, "Cái gì mà cứu viện, mơ đi! Ngươi yên tâm khi ngươi chết thì mấy thuộc hạ ngươi sẽ đến! À còn có đại mỹ nhân này nữa nhưng mà nàng ta hầu hạ ta xong ta mới cho nàng đi với ngươi, tránh việc ngươi dưới kia tĩnh mịch, ha ha ha...."

"Tên chó chết nhà ngươi cư nhiên muốn nhúm chàm tiểu khả ái nhà ta!"

Một giọng nói giọng không che dấu được sự tức giận vang lên.