Chương 53

Bộ Vân Dao không thể nói ra cái câu gì tốt đẹp được hay sao?

Độc Y lão tổ nhớ lại lúc bị Vân Dao đạp một cái, còn tưởng cái xương sống già cả của mình muốn gãy đôi luôn.

Vân Dao híp mắt vi mâu, trong đầu một loạt suy nghĩ như tên bắn vụt qua. Vương Đoản Mệnh muốn lén đọc xem nhưng không có kịp theo.

Miệng cười một tiếng, Độc Y lão tổ điều khiển ngựa lui lui vài bước vì thấy ý vị nguy hiểm từ Vân Dao phát ra, trong lòng kêu gào: Không phải muốn đạp nữa đấy chứ!

Vân Dao không muốn đạp, cảnh cáo nói: “Lần sau ta gọi ngươi liền phải xuất hiện ngay, còn bây giờ thì cút đi cho ta.”

Độc Y lão tổ như được đại xá, liếc nhìn xung quanh rồi chuồn đi. Vân Dao nhìn Đông Phương Đế Quốc quân bị địch rơi xuống thế hạ phong liền tay động một cái, thiên địa biến sắc.

Hai quân đang gϊếŧ nhau đỏ mắt thì sắc trời biến đổi trong nháy mắt liền dừng lại nhìn bầu trời hóa đen. Chuyện gì xảy ra vậy?

Sau đó tiếng sét ầm ầm rung trời vang đến như đang thịnh nộ vậy, bầu trời đen như sắp có cơn bão rất mạnh bay đến. Vân Dao liếʍ môi, tay phải nắm chặt lại.

Đột nhiên, vô số tia điện màu trắng giáng xuống!

Hai bên quân đều hoảng loạn không thôi, lập tức hai bên nhốn nháo trốn chạy. Lôi điện giáng xuống không ngừng nghỉ như là đang xả giận vậy, những ai bị đánh trúng liền biến mất không dấu vết làm tâm người hoảng sợ.

Sau đó, mọi người phát hiện ra một điều rằng, ngoài Đông Phương Đế Quốc người ra thì tất cả đều bị thiên lôi đánh! Biết thiên lôi không đánh mình, Đông Phương Đế Quốc người không trốn chạy, còn hoan hô!

“Ông trời đang giúp đỡ chúng ta!”

“Đông Phương Đế Quốc ta được thần bảo vệ!”

Vân Dao tay thả lỏng ra, thiên địa trở về như cũ ban đầu, trời trong xanh gió mát. Nếu không phải là trước mắt quân địch bị thiên lôi làm biến mất phần lớn, thì Đông Phương Đế Quốc còn tưởng chuyện này chỉ là một giấc mộng.

Không muốn tha cho quân địch còn sót lại, quân Đông Phương Đế Quốc như hồ báo tiến đến gϊếŧ! Quân địch đâu còn hung hăng nữa rồi, bây giờ như là một con thỏ hoảng sợ nhìn mãnh thú nhào lên ăn mình.

Vân Dao vừa quay người thì thấy Đông Phương Bạch nhìn mình chằm chằm, Vân Dao mở miệng: “Có chuyện gì sao?”

Đông Phương Bạch tiến đến, nói: “Ngươi làm?”

Vân Dao cười: “Vương gia nói đùa, ta chỉ phàm nhân sao có thể làm được, rõ ràng kà ông tròi không muốn Đông Phương Đế Quốc ta diệt vong bên giáng thiên lôi xuống giúp. Đây đều là công lao của ông trời, ta không dám mặt dày nhận mất công lao.”

Đông Phương Bạch lạnh lùng nhìn mình không dời, Vân Dao chỉ cười, mặc kệ hắn nhìn mình không dời mắt.

[ Ký chủ, đây là ngươi làm sao? ]

“Đừng nói lung tung, là do thế này bị lỗi nên có thiên lôi giáng xuống cũng kà điều bình thường.”

[ Vậy thiên lôi này cũng quá trung hợp, không đánh Đông Phương Đế Quốc quân mà đánh quân địch bốn triệu quân. ]

Vân Dao gật đầu: “Quả thật là trùng hợp.”

[ … ] Vương Đoản Mệnh không có nói gì nữa.



Đây là trận chiến trước nay chưa từng có, Đông Phương Đế Quốc một trận vui mừng hân hoan toàn quốc. Trong quân doanh đã thả lỏng không còn lúc nào cũng thần kinh căng thẳng nữa.

Vân Dao vừa xuống ngựa tại quân doanh thì Lịch Tước không biết từ đâu phóng ra choàng tay qua cổ nàng, Vân Dao suýt nữa tưởng là cổ bị sắp gãy.

“Muốn ta chết sớm hay sao?” Vân Dao nói.

Lịch Tước cười hì hì: “Xin lỗi nha, là ta vui quá.”