Kim Liệt cười ngạo mạn: “Ha ha ha, đồ tiểu bạch kiểm như ngươi muốn đấu sinh tử với ta? Nực cười! Ngươi nên đi làm tiểu quan thì hơn.”
Vân Dao nắm chặt dây ngựa, Đông Phương Bạch lạnh lẽo nói: “Hắn sẽ đại diện Đông Phương Đế Quốc ta lên sân, ngươi dám hay không?”
“Có gì mà không dám chứ!”
Tiểu bạch kiểm này đại diện cho Đông Phương Đế Quốc, nếu gϊếŧ chết thù có khác gì dẫm nát Đông Phương Đế Quốc dưới chân đâu. Dù sao trận đánh này Đông Phương Đế Quốc đã thua rồi, nhưng mà phải nhục nhã trước cái đã.
Vân Dao điều khiển ngựa đối diện với Kim Liệt, Kim Liệt rất khinh thường bộ dạng mảnh mai này của nàng.
Kim Liệt: “Ngươi lên trước đi, tránh việc người khác nói bọn ta ỷ đông hϊếp yếu.”
Vân Dao cười cười: “Nếu ngươi đã vậy, thì ta đây sẽ không phụ lòng của ngươi.”
Sau đó, không kịp để Kim Liệt phản ứng thì đã thấy Vân Dao xuất hiện trước mặt mình và đạo xuống ngựa, đè xuống đất nà đập không chút phản kháng.
Đơn phương ẩu đả bắt đầu!
Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn vị tướng quân ta xác bị một tiểu binh đẹp mắt đè đánh.
Độc Y lão tổ không thể tin nhìn Vân Dao không rời mắt, là…
Là… Người kia!
Chắc chắn là vậy!
Độc Y lão tổ muốn phi ngựa chạy đi nhưng mà ngại mặt mũi nên không có đi. Nhìn Kim Liệt bị Vân Dao đánh sắp đi đời thù thì một tướng quân sau lưng ông ta chạy ra ngăn cản: “Dừng tay! Ngươi đây là muốn gϊếŧ chết tướng quân sao!”
Vân Dao ngẩng đầu đạp ngã tên ra ngăn cản, rút kiếm ra rồi đâm xuyên tim Kim Liệt, cười nói: “Trận đấu sinh tử, một chết một sống!”
Kim Liệt bị kiếm xuyên tim, miệng trào máu, ánh mắt khinh hoảng không nhắm mắt lại mà chết.
“Lên! Lên hết cho ta! Bốn triệu quân chúng ta nhất định phải vì đại tướng quân báo thù!”
Không biết ai hét lên câu này, lập tức bốn triệu người đồng loạt giương vũ khí lên sau đó ào ào tấn công. Phe địch tấn công, Đông Phương Bạch lập tức tiến đến bảo hộ lấy Vân Dao, Vân Dao nhìn hắn nói: “Thay vì bảo hộ ta thì hãy bảo vệ mình đi.”
Đông Phương Bạch không nói gì cả.
Vân Dao thân ảnh nhân lúc Đông Phương Bạch quay đầu mà biến mất, nàng thân ảnh xuất hiện trước mặt Độc Y lão tổ.
Độc Y lão tổ: “!!!”
Vân Dao mở miệng: “Lão già, chúng ta quen nhau sao?”
Độc Y lão tổ ngìn nàng liền quên mất chính mình là ai, não không suy nghĩ mà lập tức nói: “Không quen.”
Vân Dao bật cười một tiếng, không tin nói: “Thân thể ngươi đã bán đứng chính mình rồi kìa.”
Độc Y lão tổ: " … "
Rốt cuộc cũng không thoát được, cứ tưởng đến đây sẽ không gặp lại nữa nhưng mà thế giới cũng quá là nhỏ. Độc Y lão tổ hơi kiêng dè, đè ép cỗ run rẩy trong lòng nói: “Ta là Độc Y lão tổ.”
“Ta đương nhiên là biết, nhưng mà nhìn ngươi rất quen thuộc, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi?”
Độc Y lão tổ cảm thấy chính mình muốn xách cổ Vân Dao lên rồi lắc mạnh, thanh danh ông ta vang danh thiên hạ, người người biết đến, khi gặp thì mãi sẽ không quên. Nhưng mà khi đặt vào cái vị trước mặt này lại nói một câu không biết đã gặp ở đâu.
Ông ta hoài nghi khi mình không về thì có khi nào vị này khi gặp mình sẽ nói cái câu ‘lão già ngươi là ai?’ hay không?
Độc Y lão tổ nghiến răng phun ra từng chữ: “Gặp ở Bát trùng thiên.”
Vân Dao nhướng mày suy nghĩ, suy suy một lúc thì cuối cùng cũng nghĩ ra, thốt lên một câu: “A! Thì ra ngươi là cái lão già khọm xấu xí bị ta đè đạp ở Bát trùng thiên kia!”
Độc Y lão tổ: " … "