Chương 50

Độc Y lão tổ…

Không ai biết được ông ta đến từ đâu, bao nhiêu tuổi. Mọi người chỉ biết đến ông ta là một lão già bất tử không bao giờ chết, tay vung một cái, toàn thành trì bị dịch bệnh hủy hoại, bị độc tra tấn cho đến chết.

Những ai bị ông ta chú ý thì không bao lâu sẽ có tử trạng rất thảm, nhiều người đứng lên muốn tiêu diệt Độc Y lão tổ nhưng rồi chết không có chỗ chôn. Ông ta là ác ma…

Nhiều năm nay không thấy cái tên Độc Y lão tổ, bây giờ lại hiện lên, còn giúp cho Tam đại đế quốc kia đánh Đông Phương Đế Quốc. Đã bốn triệu quân rồi, bây giờ lại thêm cái lão quái vật này đến, bây giờ nếu họ thua thì chỉ sợ không những mất nước, mà con dân bị Độc Y lão tổ chơi chết!

Nhắc đến chuyện này, trong lều không còn tiếng gì nữa, im re. Ai cũng sốt ruột lo lắng nhíu mày mà suy nghĩ, chỉ có Vân Dao là trong lòng đầy dấu chấm hỏi.

Độc Y lão tổ là ai vậy?

Nghe tên sao cứ thấy quen quen là sao?

Nhưng mà nghĩ không ra.

Vân Dao kéo kéo tay áo Đông Phương Bạch bên cạnh, Đông Phương Bạch lập quay đầu nhìn nàng: “Có chuyện gì?”

Lạc Khuynh Ca hỏi: “Độc Y lão tổ là ai?”

Mọi người: " … " Kẻ này là người phương nào? Từ đâu chui ra vậy hả?

Ngay cả Độc Y lão tổ cũng không biết!

Đông Phương Bạch kể cho Vân Dao nghe về sự tích huy hoàng của Độc Y lão tổ. Vân Dao nghe xong, trong lòng liền có kết luận cho kẻ này.

Già.

Ác.

Xấu.

Đông Phương Bạch nhìn Vân Dao giống như không sợ Độc Y lão tổ, hỏi: “Không sợ?”

Vân Dao nhún vui: “Sợ đếch gì, dù lão ta thế nào thì ta… Đông Phương Đế Quốc thà chết cũng không sợ.”

Mọi người liền nhìn Vân Dao tán thưởng.

Vân Dao âm thầm vỗ ngực, suýt nữa phun ra mấy câu khinh thị chúng sinh rồi, nếu nói ra thì mấy tên này có mà xông lên bóp chết.



Thời gian trôi qua.

Trên biên giới, hai bên đứng đối lập nhau. Đông Phương Đế Quốc triệu rưỡi người mặc áo giáp với tinh thần dù chết cũng không lùi.

Đối diện là phe địch, số lượng bốn triệu quân, bọn chúng rất tự tin về cuộc chiến này, nếu là lúc trước thì bọn chúng sẽ e ngại Đông Phương Đế Quốc này, nhưng mà bây giờ số lượng bọn chúng đông và có thêm Độc Y lão tổ trợ giúp, không có gì phải sợ.

Hai người cưỡi ngựa đầu tiên của quân địch là Độc Y lão tổ và Đại tướng quân chỉ huy quân đội, tên là Kim Liệt.

Độc Y lão tổ quả thực giống là người ta nói, đầu tóc bạc phơ, da nhăn nheo, thân người được khoác lên khăn chòng đen che thân người lại, chỉ lộ ra đôi tay gầy gò lại có móng tey màu đen ngòm và cái đầu xấu xí. Ông ta biểu tình như đanh cười, rất quỷ dị.

Bên quân đội Đông Phương Đế Quốc, hàng đầu là ba người dẫn đầu, là Đông Phương Bạch, Đại tướng quân Đông Phương Đế Quốc, và… Vân Dao.

Quả thực, Vân Dao rất mờ mịt, sáng sớm đã phải ngủ dậy tập hợp, mặc áo giáp vào rồi cùng triệu rưỡi người chạy đến vùng giao tranh biên giới đối chiến quân địch. Vân Dao còn tưởng tân binh như nàng sẽ đứng ở cuối góc nào đó, không ngờ lại được Đại tướng quân cho nàng vinh dự dẫn đầu cùng hắn và Đông Phương Bạch.

Vân Dao có nhìn những người xung quanh thấy cảnh này, cô thấy các binh lính khác cũng bất ngờ, nhưng mà những ai cấp cao trong quân đội lại có biểu tình chuyện này nên là vậy. Thật khó hiểu.

Vân Dao nhìn Độc Y lão tổ phía đối diện nhìn chằm chằm ông ta, càng nhìn càng quen, rốt cuộc lão già này đã gặp nhau ở đâu rồi!!!

Độc Y lão tổ như cảm nhận được ánh mắt bắn phá từ Vân Dao, liền nhíu mày muốn xem kẻ nào to gan trắng trợn đến như vậy.

Sau đó… Độc Y lão tổ và Vân Dao mắt đối mắt không dời.

Vân Dao: " … " Nhìn quen ghê.

Độc Y lão tổ: " … " Chắc là cảm nhận nhầm rồi ha?

Vân Dao thấy ông ta nhìn mình, nàng liền cười híp mắt một cái, sau đó nàng thấy Độc Y đang kinh hoảng nhìn mình.

Vân Dao: “???” Ta chỉ cười vậy thôi mà, sao ông ta nhìn ta giống như gặp ma thế kia?

Độc Y lão tổ: “!!!” Con mẹ nó, quái vật này sao lại ở đây!!!

Bây giờ ông ta chạy còn kịp không?