Chương 4

Kim Loan điện.

Các đại thần đang bàn luận công việc thì một thái giám bước vào.

Thái giám hành lễ, "Hoàng thượng, Vân Dao công chúa có chuyện quan trọng muốn gặp riêng người"

Hoàng thượng trên ngai vàng nghe đến Vân Dao công chúa ánh mắt ôn hòa bao phủ, nghe đến muốn gặp riêng,hắn phất tay.

"Bái triều"

Tiếp theo đó là tiếng kêu the thé của thái giám bên cạnh hoàng thượng.

"Bái triều!!!!"

"Cung tiễn hoàng thượng..." Các thần tử đồng thanh.

...

Thượng Thư phòng.

"Dao Nhi, con muốn gặp ta vì chuyện gì?"

Đợi đến những người trong thư phòng rời đi, hoàng thượng hỏi.

"Phụ hoàng, lúc nãy ta phát hiện một chuyện rất khó hiểu, muốn phụ hoàng giải thích" Vân Dao thần bí nói.

Hoàng thượng nga một tiếng, tò mò hỏi.

Vân Dao cười hì hì, biểu tình một dạng khó hiểu nói, "Phụ hoàng, hôm nay ta muốn lén tìm tứ hoàng huynh đi chơi, ta nghe thấy tiếng kêu rất kỳ lạ, tiếng này ta đã nghe thấy lúc buổi tối lúc phụ hoàng vào phòng mẫu phi"

"Cái tiếng gì mà ưm ưm a a, nghe có vẻ đau đớn nhưng lại có vui thích trong phòng Thục phi nương nương, lúc đó ta tò mò nên vào xem trộm, ta phát hiện một nam nhân đè lên Thục phi, hai người không mặc đồ đang làm gì đó!"



"Phụ hoàng, họ đang làm cái gì vậy?" biểu cảm của nàng rất thiên chân vô tà bộ dáng.

Sắc mặt của hoàng thượng biến đổi, vốn dĩ nụ cười ôn nhu nay lại có chút khó coi.

Hắn nắm lấy tay nhỏ bé trắng nõn nhìn cô, "Dao Nhi, con nói thật? Chuyện này không thể đùa được đâu?".

Vân Dao lắc đầu, "Thật sự, con thấy như vậy không lừa người, không tin người có thể đến xem!"

Hoàng thượng nhìn bộ dạng nàng như không lừa hắn, hắn nhíu mày.

"Dao Nhi bây giờ con đến chỗ mẫu phi con chơi đi, bây giờ phụ hoàng có việc quan trọng. Việc hai người đó làm lớn lên con sẽ biết!"

Vân Dao gật đầu, bật dậy chạy ra khỏi thư phòng đi về phía cung mẫu phi.

Nàng vừa mới đi, gương mặt ôn hòa của hoàng thượng tắt đi, gương mặt lạnh lùng đi về phía cung Thục phi nương nương.

Cung Thục phi.

Thục phi và nam tử đang mây mưa hoan ái trên mây thì phát hiện bên ngoài đột nhiên ồn ào.

Thấy tình hình không thích hợp, nam tử khoác lấy mọt cái áo bào, nanh chóng nhảy cửa sổ nhanh chóng rồi đi.

Thục phi vội vàng xuống giường mặc lại y phục đang rơi vãi đầy đất.

Thực phi chưa kịp mặc xong thì cửa phòng bị đạp mạnh, chịu không được cú đạp mạnh, cánh cửa chết trẻ ngay lập tức.

Thấy Thục phi trên đất mặc y phục chỉnh tề, trên xương quai xanh còn có vết mập mờ dấu hôn, sắc mặt hoàng thượng ngày càng âm trầm.

"Hoàng… hoàng thượng … " giọng Thục phi run rẩy.

"Thục phi … " Hoàng thượng nghiến răng.

Thục phi lập tức bò lại ôm lấy chân hoàng thượng, " Hoàng thượng, cành phải tin thần thϊếp, chuyện không như ngài nghĩ aaaaa… "



Lời chưa dứt, Thục phi bị hoàng thượng hất bay ra, hét thảm.

"Đưa tiện nữ này đến đị lao đánh năm mươi trượng rồi nhốt vào!"

Nằm trên đất, Thục phi tuyệt vọng nhìn bóng dáng Hoàng thượng ngày càng đi xa rồi mất hút.

Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?

Tại sao?

Bây giờ là lúc thượng triều sao hoàng tử đến nơi này?

Vạn câu hỏi tại sao xuất hiện trên đầu.

...

Trong cung truyền ra tin, Thục phi nương nương bị đánh năm mươi trượng chỉ còn nửa cái mạng bị nhốt trong địa lao.

Cắm sừng thiên tử là tội nặng, chém đầu liên lụy tộc nhân là điều bình thường.

Sau lưng thục phi là gia tộc có địa gần bằng gia tộc Triệu gia.

Nghe hết tin tức, Vân Dao nhào vào lòng mẫu phi ôm ấp.

Cúi đầu xuống, ánh mắt nàng chứa ý cười, Thục phi xử lý như vậy cũng được rồi.

Làm việc phải trí mạng.

Gia tộc sau lưng Thục phi nếu làm loạn thì Triệu gia và hoàng thượng sẽ nghĩ các xử lý.

Tiếp theo là giúp đỡ nữ chính bồi dưỡng tình cảm với nam chính, còn Hiên Viên Tuyết thì cứ từ từ cho nàng ta thấy khổ mới được....