Chương 10

Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt như muốn dính lên người Nam Cung Mặc, như vì muốn đóng chuẩn vai dịu dàng nên phải dời mắt.

Nàng ta lên tiếng, "Hoàng huynh, nếu Nam Cung tướng quân không đồng ý thì chúng ta không nên miễn cưỡng ngài ấy..."

Dứt lời, nàng bộ dạng thương tâm làm cho mấy tên nam tử muốn ôm cào lòng an ủi.

Thượng Quan Phong nhíu mày khó chịu, "Nam Cung tướng quân chả hay đồng ý?"

Thượng Quan Nguyệt ánh mắt long lanh nhìn Nam Cung Mặc, nàng không tin hắn sẽ không động lòng.

Mỹ mạo nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, lại là công chúa tôn quý nhất Nam quốc.

"Xấu!" Nam Cung Mặc mở miệng.

Xấu!

Xấu!

Xấu!

Một chữ hắn nói ra làm cho sự tự tin của Thượng Quan Nguyệt bị dẫm đạp!

Hắn ta bảo nàng xấu...

Bộ dáng nàng ta cứng lại, ánh mắt không thể tin.

Trong điện im lặng trong giây lát, đột nhiên có người bật cười.



"Phụt ha ha ha..."

Người cười chính là Vân Dao, không hổ là nam chính!

Nói không nể mặt ai cả, nói trực tiếp.

Ai da, tội nghiệp Thượng Quan Nguyệt, thích ai lại thích tên này.

Thượng Quan Nguyệt bị Vân Dao cười xấu mặt, trong mấy chốc khó coi.

Thượng Quan Phong lạnh lẽo nhìn Vân Dao, "Đây chính là Tịch quốc hoàng gia sao? Lại dám sỉ nhục hoàng muội!"

Vân Dao thu lại nụ cười, ý cười trong mắt nồng đậm, "Thái tử nói đùa, bọn ta sao dám sỉ nhục công chúa Nam quốc sao? Không nên nói bậy đâu..."

"Hoàng thượng, đây là Vân Dao công chúa mà ngài sủng ái sao? Một chút quy củ cũng không có!" Thượng Quan Phong nói.

Hoàng thượng sắc mặt không tốt cho lắm nhìn Thượng Quan Phong, lúc hắn định nói thì Vân Dao nói.

"Nam quốc thái tử thật kỳ lạ, ta từ trước tới nay học quy củ chưa từng nghe đến chuyện không được cười trong yếu tiệc đấy! Còn nữa..."

Giọng nói nàng đột nhiên lạnh lùng, "Ngài chắc hẳn biết đây là đâu chứ nhỉ? Đây là hoàng cung Tịch Quốc! Không phải Nam quốc! Tốt nhất nên thu liễn một chút thì hơn, bổn công chúa mới cười một tiếng đã bảo là ta đây không quy củ! Các người tưởng các người là ai?".

Thượng Quan Phong không biết nên nói cái gì, Thượng Quan Nguyệt bên cạnh kéo tay áo hắn, ôn nhã nói, "Hoàng thượng, chuyện này là bọn ta sai"

Hoàng thượng gật đầu, biểu cảm lạnh nhạt, trong lòng có chút tự hào! Không hổ con gái của hắn, nói vài câu cho hai người này ngoan ngoãn.

Ra hiệu cho người chuẩn bị ghế cho công chúa, thái tử và sứ giả Nam quốc.

Hiên Viên Ngọc bên cạnh Vân Dao có chút sùng bái, Vân Dao thật dũng cảm.



Nếu là nàng chắc không nói được..

Hiên Viên Tuyết bên dưới không biết tính toán cái gì...

Yến hội tiếp tục diễn ra, khá náo nhiệt.

Thượng Quan Nguyệt trong lòng khó chịu, cơn giận nuốt không trôi. Thoắt người đứng dậy, "Hoàng thượng, ta hôm nay muốn biểu diễn cho mọi người xem một vũ khúc!"

"Nếu công chúa đã vậy thì mời!" Hoàng thượng gật đầu.

Thượng Quan Nguyệt bước ra nhẹ nhành, biểu diễn một vũ khúc như tiên thiên.

Không biết vô tình hay cố ý ánh mắt nàng ta nhìn về Nam Cung Mặc.

Nam Cung Mặc một chút bị hấp dẫn cũng không có, ánh mắt liếc qua Hiên Viên Ngọc không dấu vết.

Bị bơ, một bụng giận muốn phát tác nhưng lại được áp chế lại, đang múa đột nhiên chân bị trẹo...

"Á a..."

Nàng ta ngã xuống hét lên, Thượng Quan Phong thấy tình hình không thích hợp liền ra đỡ.

"Hoàng huynh, chân muội...a!" Thượng Quan Nguyệt nhăn mày.

Hoàng thượng lập tức cho người gọi thái y đến xem xét, sau một lúc thái y nói, "Công chúa không sao, dưỡng một lúc là khỏi!"

Thấy hoàng muội không sao, Thượng Quan Phong dìu nàng ta lên ghế.