Chương 2

Edit: Yuma

☆, Tấn Giang đầu phát

"Củi, A Tú, mau thêm......"

"Đĩa, A Tú mau đem lấy lại đây........."

"A Tú, A Tú ngươi chết chỗ nào vậy........."

Trong phòng bếp của Ma giáo làm đến khí thế ngất trời, mọi người vội binh hoang mã loạn*, nghe được tiếng gọi, một thiếu niên gầy mang theo một xô nước cồng kềnh đi vào.

Binh hoang mã loạn: diễn tả sự lộn xộn, hỗn loạn của một đám đông.

"Đến đến, lập tức tới ngay......"

Vừa vào nhà bếp, buông thùng gỗ trong tay, thiếu niên liền chạy nhanh chạy đến bệ bếp trước mặt thêm củi, trên tay bị dính chút lửa, thổi thổi một hồi liền bất chấp đau tiếp tục vùi đầu làm việc.

Thiếu niên tên là Ngu Tú, năm nay mười tuổi, vốn là con của một gia đình nông dân nghèo ở một ngôi làng nhỏ.

Nhà y rất nghèo, đến mức không có cơm mà ăn, lại bởi vì trong nhà y huynh đệ tỷ muội nhiều, vì để tiết kiệm đồ ăn cho gia đình, y bị bán đi.

Vốn là y được bán cho một môn phái chính đạo trong giang hồ để làm tạp dịch, nhưng Ma giáo lại rất thích đối đầu với chính đạo, thường xuyên đánh cướp các môn phái chính đạo.

Vì vậy, Ngu Tú vô cùng xui xẻo bị bắt nửa đường mang đến Ma giáo, trở thành một chân sai vặt trong phòng bếp của Ma giáo.

Là người thành thật hướng nội dễ ức hϊếp, hạ nhân trong phòng bếp đều sai khiến, mỗi ngày y đều rất bận rộn nhiều việc rất mệt mỏi, nhưng Ngu Tú lại không cảm thấy gì.

Ở nhà y cũng phải làm những việc nặng nhọc như vậy, làm việc ở Ma giáo tuy mệt, nhưng được bao ở, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt.

Nhà y có nhiều huynh đệ tỷ muội, ruộng lại quá ít, việc ăn cơm cũng là vấn đề nan giải, cho nên ước mơ lớn nhất của Ngu Tú cho đến bây giờ vẫn là có thể tích góp được một ít tiền mang về nhà, để cha mẹ và các đệ đệ muội muội có thể ăn cơm no!

Nghĩ đến những người thân mấy năm không gặp, trên mặt Ngu Tú liền lộ ra tươi cười xán lạn, động tác làm việc của cũng nhanh hơn rất nhiều..........

*************

Hôm nay người đưa cơm cho giáo chủ Ma giáo chính là Ngu Tú.

Ngu Tú bưng đồ ăn theo quản sự đi vào phòng của giáo chủ, khuôn mặt thanh tú của hắn lúc này đã tái nhợt, rất là sợ sệt.

Y chỉ là chân sai vặt địa vị thấp nhất làm việc tại nhà bếp ma giáo, vốn là thường ngày đưa cơm cho giáo chủ đại nhân không tới phiên y.

Nhưng hôm nay vị tỷ tỷ đưa cơm bị bệnh, việc này liền rơi xuống đầu y.

Thực ra y biết rằng, vị tỷ tỷ kia cũng không phải bị bệnh thật, mà là sợ hãi việc đưa cơm cho giáo chủ.

Gần đây tâm tình giáo chủ Ma giáo không tốt, toàn bộ Ma giáo trên dưới ai cũng kinh hồn táng đảm*.

*Kinh hồn táng đảm: cảm thấy sợ hãi, lo lắng đến mức tim đập mạnh, chân tay run rẩy, không thể cử động.

Tâm tình Giáo chủ không tốt nguyên nhân là bởi vì trước đó vài ngày hắn mang Vân cô nương.

Nghe nói giáo chủ thích nàng, nhưng cô nương đó không đồng ý, giáo chủ lại luyến tiếc không đánh, cơn giận vì bị từ chối tự nhiên phát tác lên những người khác.

Gần đây số hạ nhân hầu hạ bị giáo chủ đánh chết không ít, thậm chí còn có một vị hộ pháp, cũng vì bất kính với Vân cô nương mà bị giáo chủ tát đánh nát bét.

Trong thời gian gần đây, những người hầu hạ, nha hoàn, gã sai vặt gần nhất của giáo chủ đều không muốn đi, chỉ mong cách xa giáo chủ như chân trời mới tốt, chỉ sợ vô tội bị liên lụy thành kẻ xui xẻo.

Y nhập giáo chưa đến hai năm, địa vị thấp kém, bên trên phân phó xuống y không có tư cách cãi lời, hôm nay nhiệm vụ đi cơm liền rơi xuống người y.

Ngu Tú rất sợ hãi, người khác không muốn chết y cũng không muốn, y không cầu gì khác, chỉ cầu yên phận làm việc ở nhà bếp tích lũy chút bạc mang về nhà.

Chờ đến sau này khi lớn tuổi, nói không chừng y còn có cơ hội rời khỏi Ma giáo về quê sinh sống, hy vọng hôm nay giáo chủ tâm tình tốt một chút, đừng nóng giận......

Ngu Tú cẩn thận bưng đồ ăn đi theo Ma giáo tổng quản sinh hoạt vừa đi vừa cầu nguyện, nhưng hiển nhiên, vận may của y hôm nay cũng không được tốt lắm, xui xẻo gặp phải đúng lúc giáo chủ cùng Vân cô nương cãi nhau.

"Hàn Phi đồ hỗn đản*, ngươi cút đi, mau cút đi, ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ chết cho xem, ta không để ý tới ngươi, không để ý tới ngươi, ô ô..."

Hỗn đản: người xấu xa, bẩn thỉu, đáng ghét

Trong phòng truyền đến một trận khẽ kêu cùng âm thanh đồ vật rơi vỡ, Ngu Tú còn chưa tiến vào, đã nhìn thấy một cô gái áo hồng khóc sướt mướt quần áo ngổn ngang từ bên trong chạy ra.

Sau đó một tiếng động lớn như tiếng quăng ngã bàn từ trong phòng truyền ra, khiến Ngu Tú sợ tới mức run rẩy cả người, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Đi, đưa đồ ăn vào cho giáo chủ đi!"

Bên cạnh quản sự đẩy đẩy Ngu Tú, biết rõ bây giờ đang là thời điểm giáo chủ nóng giận, lại còn cứ đẩy y vào, rõ ràng là đưa người vào để giáo chủ đánh gϊếŧ phát hỏa, miễn cho lát nữa hắn đi hầu hạ lại bị liên lụy......

Trong lòng Ngu Tú tự nhiên hiểu rõ, nhưng địa vị của hắn thực sự quá thấp kém, một tiểu tạp dịch không thể phản kháng nổi, mặt tái nhợt nhìn quản sự liếc mắt một cái, chỉ có thể căng da đầu đi vào phòng.

Trong phòng cực kỳ loạn, nơi nơi đều là những mảnh bình hoa và vụn gỗ của vật trang trí do giáo chủ nổi giận mà đánh vỡ.

"Giáo chủ, mời dùng cơm........."

Ngu Tú cúi đầu đi vào phòng, đặt đồ ăn trên tay lên chiếc bàn duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, thân mình run rẩy dữ dội, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt giáo chủ.

Hắn chỉ cảm thấy trong phòng không khí thập phần áp lực, giáo chủ hô hấp rất nặng, quanh thân tản ra một loại hơi thở nguy hiểm, giang hồ cường giả uy áp làm hắn cái này không có một tia vũ lực người thường khó có thể thừa nhận.

Hắn chỉ cảm thấy không khí trong phòng vô cùng áp lực, giáo chủ thở rất nặng, quanh thân tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm, uy áp của giang hồ cường giả khiến một người bình thường như y không có một chút vũ lực nào khó có thể chịu đựng được.

"Ầm!"

Hàn Phi căn bản không có để ý tới Ngu Tú, đầy mặt tức giận một chưởng đánh bàn, một chút bài trí cuối cùng trong phòng cũng hóa thành hư không.

Ngu Tú xui xẻo đứng gần đó, bị nội lực của Hàn Phi lan đến, cả người ngã văng ra ngoài va vào tường phun ra một ngụm máu tươi.

Đau đớn dữ dội truyền tới từ lục phủ ngũ tạng*, Ngu Tú sắc mặt thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, cắn chặt răng không dám hé răng, chỉ sợ làm cho giáo chủ chú ý, đến lúc đó không chỉ là bị thương mà là mất luôn mạng nhỏ.

Lục phủ ngũ tạng: là tên gọi của các cơ quan nội tạng trong cơ thể người.

Lúc này, giáo chủ Hàn Phi đứng trong phòng, mặt đầy tức giận bao quanh thân đều là hắc khí đại biểu cho hắn đã tức giận tới đỉnh điểm.

"Tại sao tại sao, tại sao ngươi không thích ta? Ta đối với ngươi không tốt sao? Ta có chỗ nào thua kém Hoàng Phủ, một tên thiếu gia yếu đuối thích nuôi ngựa, hắn dựa vào cái gì được ngươi yêu......"

Hàn Phi không ngừng nỉ non, giọng nói đè nén tức giận cực hạn, trong góc Ngu Tú nhịn không được nhìn hắn một cái, co thân thể bò dậy muốn rời khỏi đây.

Động tác của y rất nhẹ, nhưng căn bản không thể giấu được một vị giang hồ có võ công cao cường, ánh mắt Hàn Phi lập tức rơi xuống trên người y, duỗi tay dùng nội lực đem y hút đến trước mặt.

"Cẩu nô tài, bản tôn bảo ngươi đi rồi sao? Ngươi một tên nô tài nhỏ cũng dám cãi lời bản tôn, các ngươi coi bản tôn là cái gì!"

"Không, không phải, giáo chủ tha mạng, tha mạng......"

Ngu Tú dùng sức lắc đầu, thân mình sợ hãi run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Phi tràn đầy sợ hãi, run rẩy lợi hại, y cảm giác được bản thân mình sắp sửa tử vong.

"Không phải? Nếu không phải thì vì cái gì không cho bản tôn chạm vào? Bản tôn rốt cuộc nơi nào không tốt, ngươi nói, ngươi nói ra bản tôn sửa!"

"Ngươi muốn bản tôn cải tà quy chính, bản tôn liền chiêu cáo thiên hạ gia nhập võ lâm minh, ngươi muốn bản tôn làm việc thiện, bản tôn sẽ đem hết vàng bạc đi cứu trợ nghèo khó, thiên tài địa bảo, hoa y mỹ thực, ngươi muốn cái gì bản tôn cũng cho ngươi cái đó, ngươi vì cái gì không thích ta........."

"Ngươi nói, bản tôn rốt cuộc có về điểm gì không tốt, bản tôn rốt cuộc kém cái gã thiếu gia yếu đuối kia ở đâu? Ngươi vì cái gì không cho bản tôn chạm vào, vì cái gì không cho bản tôn chạm vào......"

Đôi mắt Hàn Phi đỏ bừng, tẩu hỏa nhập ma thần chí không rõ, hoàn toàn đem thiếu niên trong tay trở thành người mình cầu mà không được, không ngừng chất vấn, âm thanh thống khổ điên cuồng.

Cả người hắn phát ra hơi thở khủng bố nguy hiểm làm Ngu Tú sợ hãi vô cùng, cũng mặc kệ trước mặt mình có phải giáo chủ giáo chủ hay, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, muốn trốn đi.

Thấy Ngu Tú ra sức giãy giụa muốn đi, đôi mắt Hàn Phi tức khắc từ đỏ bừng trở nên đỏ như máu, trực tiếp dùng sức ném Ngu Tú lên giường.

"Tại sao muốn chạy, tại sao muốn trốn, bản tôn là hồng thủy mãnh thú* sao? Tại sao ngươi lại sợ, tại sao......"

Hồng thủy mãnh thú: tức nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm

"Tê......" Hàn Phi đỏ con mắt chế trụ Ngu Tú, duỗi tay xé nát quần áo trên người Ngu Tú.

"Không cần, giáo chủ không cần......" Mặt Ngu Tú trắng bệch, hai tay chặn lại Hàn Phi, dùng sức lắc đầu giải thích, thân thể vì sợ hãi mà giãy giụa, nhìn chằm chằm nam nhân nổi điên trước mặt hoảng sợ không thôi.

"A -----"

Bỗng nhiên, Hàn Phi dừng lại, la lên một tiếng rồi từ trên giường ngã xuống, cả người cuộn tròn trên mặt đất thống khổ ôm đầu giãy giụa.

Trên giường Ngu Tú hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt kéo chăn che kín thân thể, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm nam nhân đang giãy giụa trên mặt đất không biết làm sao...............

Nửa ngày cũng không thấy nam nhân trên đất có động tĩnh gì, Ngu Tú mới run rẩy vén chăn lên, lấy quần áo mới vừa bị xé rách mặc lại.

Quần áo của y bị xé rách nát, gần như không thể mặc được nữa, nhưng vẫn hơn so với không mặc, trong phòng có nhiều quần áo đẹp, nhưng đó đều là của giáo chủ, y không dám lấy.

Nhìn chằm chằm nam nhân nằm trên mặt đất cau mày vẫn không nhúc nhích, Ngu Tú ngẩng đầu nhìn về phía cửa, biểu tình có chút khẩn trương sợ hãi.

Do dự một chút, y bắt đầu từng bước một đi về phía cửa, mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm giáo chủ nằm trên mặt đất, rất sợ người đang hôn mê sẽ tỉnh dậy nổi điên.

"A......"

Vừa mới đi tới cửa, phía sau liền nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ đau đớn, Ngu Tú giống như một con vật nhỏ bị kinh hãi đột nhiên quay đầu lại ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm nam trên mặt đất ngồi dậy.

"Giáo, giáo chủ........." Ngu Tú sợ hãi kêu một tiếng, thân thể dán vào cửa phòng run rẩy run dữ dội hơn.

Nhìn chằm chằm nam từ dưới đất chậm rãi bò dậy, hai mắt đỏ chót từng bước từng bước đi tới chỗ y, hai chân sợ hãi như nhũn ra run rẩy đến mức không thể cử động.

"Giáo chủ, tha, tha mạng........."

Ngu Tú sợ hãi xoay người đẩy cửa phòng muốn chạy ra bên ngoài, lại bị bắt lấy, sau một trận trời đất quay cuồng, y lại lần nữa bị ném lên giường.

"A........."

Ngu Tú cảm thấy môi mình nóng ran, sau đó là đau đơn vì bị cắn xé.

Ô ô giãy giụa rêи ɾỉ hai tiếng, cảm giác đau nhức truyền đến liền không dám phản kháng nữa, chỉ có thể tùy ý nam nhân gặm cắn, nhỏ giọng khóc thút thít.

Tựa hồ cảm giác được y từ bỏ chống cự, động tác gặm cắn của nam nhân ngừng lại, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê man.

Nhưng hai mắt đỏ ngầu đã lộ rõ giờ phút này hắn đã tẩu hỏa nhập ma, mà thiếu niên trước mặt đối với hắn giống như một liều thuốc tốt giúp hắn dập tắt ngọn.

"......" Âm Khôn Bát nhìn khuôn mặt Ngu Tú, ánh mắt mê mang bỗng nhiên trở nên si mê nóng cháy, phảng phất trước mặt là một kiện trân bảo, đỏ mắt, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, cúi đầu thành kính hôn lên.

Khác với sự thô bạo lúc trước, nụ hôn bỗng nhiên ôn nhu khiến Ngu Tú ngây cả người, khẽ nhếch môi đáp lại người nào đó tàn sát bừa bãi..........

"A a "

Nhỏ giọng rêи ɾỉ, Ngu Tú phản ứng lại liền một lần nữa lại giãy giụa, kinh hoảng quay đầu tránh né, không ngờ động tác giãy giụa lại khiến người trên người y phảng phất như mất đi lý trí.

Tứ chi giãy giụa bị cánh tay cường kiện lần nữa gắt gao giam cầm, mảy may không thể động đậy, Ngu Tú cảm nhận được hơi thở ấm áp trước mặt, ánh mắt ngốc ngốc nhìn chằm chằm nụ hôn của nam nhân rơi xuống chóp mũi.

Lạnh lẽo ấm áp, hơi thở nóng rực, mùi vị thuần túy của nam nhân khiến đầu óc không mấy tỉnh táo của y có chút mê man.

Trong tầng tầng màn lụa, một bàn tay thiếu niên từ màn lụa vươn ra, năm ngón tay thon dài co rút lại, cực lực nhéo khăn trải giường, tiếng rêи ɾỉ mềm mại thống khổ xen lẫn vui thích từng chút từng chút một tản ra trong phòng......

Tác giả có lời muốn nói: Những đoạn thịt thịt như vậy, sẽ không bị khóa đi, sẽ không có người báo cáo đi, nếu ai báo cáo tôi, tôi... Tôi liền... Liền khóc cho xem!

Câu chuyện này, thực ra có thể đổi lại tên, nghịch tập bạch liên hoa Mary Sue văn."

- -------------------------------------------------------

Lần đầu trải nhiệm edit ngồi gãy cả lưng oe oe