Quyển 1 - Chương 2: Mẹ nhỏ xinh đẹp (2)

Tư Niên nghe tiếng nhìn lại, một thanh niên bước về phía hắn.

Tư Niên trừng lớn hai mắt, trái tim đột nhiên đập phanh phanh không ngừng, mọi thứ xung quanh dường như đều xa xăm, trong mắt chỉ thiếu niên đang càng lúc càng đến gần mình.

Thu Xuyên Bạch đi đến bên giường bệnh, nhìn thấy Tư Niên nhìn mình không chớp mắt, không khỏi buồn cười.

"Làm sao, cậu rơi xuống nước đầu cũng choáng váng?"

Tư Niên lấy lại tinh thần trong tiếng cười trêu chọc của Thu Xuyên Bạch, ánh mắt liếc nhìn sang một bên, không được tự nhiên ho khan vài tiếng.

"Không có, mẹ... mẹ nhỏ."

Thu Xuyên Bạch cảm thấy lạ về trạng thái của Tư Niên, bất quá Tư Niên một mặt không muốn nhiều lời, Thu Xuyên Bạch cũng thức thời lướt qua.

"Tôi đến cám ơn cậu, nếu không có cậu, người nằm ở chỗ này chỉ sợ sẽ là tôi."

Đối với lời cảm ơn của Thu Xuyên Bạch, Tư Niên cảm thấy một tia chột dạ đối với nguyên chủ.

Tư gia đối với người mẹ nhỏ trẻ tuổi này có ác cảm không tốt, với tư cách là vợ chồng, việc cậu đến đã lấy đi một phần lớn tài sản của Tư Phong Lạc, khiến người trong nhà không khỏi nổi lên oán than.

Tiểu cô của Tư Niên, cũng chính là em gái của Tư Phong Lạc, Tư Ái Lâm gả cho một người chồng không an phận, bên ngoài thông đồng nam nữ đếm không hết, thường xuyên cùng Tư Phong Lạc thông đồng làm bậy.

Thu Xuyên Bạch bộ dáng diễm lệ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thu Xuyên Bạch, Tư Ái Lâm đã coi cậu là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, lần nữa gặp nhau trên yến hội tự nhiên tránh không khỏi bị Tư Ái Lâm châm chọc khıêυ khí©h, nhìn gương mặt tinh xảo dị thường của Thu Xuyên Bạch, Tư Ái Lâm nhịn không được động thủ.

Thu Xuyên Bạch mất thăng bằng vô tình va phải nguyên thân đúng lúc đang chạy đến, có nguyên thân làm đệm nên ngã sang một bên, mà nguyên thân thì vô duyên vô cớ rơi xuống bể bơi, vô tình đánh ngã đầu đập vào thành hồ bơi, được đưa vào bệnh viện.

Nhưng nguyên thân cũng không phải vô tội, sinh hoạt chênh lệch cực lớn khiến thể xác tinh thần nảy sinh vô hạn âm u, mắt thấy Tư Mục càng ngày càng thành công, mình như là phế vật bị người chế nhạo.

Nguyên thân muốn phá hư hết thảy, yến hội hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Lý lão gia tử, nếu Tư Mục cùng mẹ kế của mình tằng tịu với nhau trong yến hội, chắc là đả kích to lớn đối vớ Tư Mục.

Đáng tiếc kế hoạch của nguyên thân còn chưa áp dụng thành công, đã bị sự cố bất ngờ làm gián đoạn, Tư Niên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, may mắn mình đến kịp thời, không có làm thêm chuyện quá đáng.

Thu Xuyên Bạch cũng không phải con cừu nhỏ, thủ đoạn vụng về như thế không được bao lâu sẽ bị phát hiện.

"Không cần, chỉ là ngoài ý muốn."

Tư Niên rũ mắt xuống, co quắp nói một câu, phù hợp ấn tượng ban đầu của nguyên thân.

Quả nhiên, Thu Xuyên Bạch không hề có chút nghi ngờ nào, mỉm cười với Tư Niên, ôn hòa nói.

"Cái này cũng không thể tùy tiện quy kết là ngoài ý muốn, cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ đến thăm cậu."

Tư Niên gật đầu, Thu Xuyên Bạch cũng mượn cơ hội đứng dậy, thản nhiên ra khỏi phòng bệnh.

Tư Niên có chút thất thần nhìn bóng lưng tinh tế của Thu Xuyên Bạch, hắn cảm thấy Thu Xuyên Bạch chỉ là chiếu lệ, nhưng Tư Niên lại không có chút kinh ngạc.

Đối với "ân nhân cứu mạng" là Tư Niên, nếu Thu Xuyên Bạch không muốn miệng lưỡi rơi xuống thì chuyến đi này nhất định phải đi, nhưng đối với chính mình Nhị thiếu gia Tư gia không có cảm giác tồn tại, giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với Tư Niên cũng không có tác dụng gì.

"Tiểu Tứ, cậu có thể giúp tôi tăng tốc hồi phục không, nằm trong bệnh viện cũng không phải biện pháp."

"Vì ngài phục vụ."

Theo âm thanh Tiểu Tứ rơi xuống, một dòng nước ấm tràn vào thân thể Tư Niên, lập tức cảm thấy thân thể thả lỏng không ít.

Thân thể đã được khôi phục Tư Niên nằm ở trên giường, nhịn không được bắt đầu hồi tưởng Thu Xuyên Bạch mới gặp vừa rồi, thần sắc dần dần sâu.

Hắn vốn dĩ không tin lời Tiểu Tứ nói, nhưng vừa nhìn thấy Thu Xuyên Bạch, nhịp tim của mình tăng tốc không thể khống chế, trong mắt lại giả vờ không có thứ gì khác, cho dù trước đây Tư Niên chưa từng yêu đương, cũng có thể phát giác được không thích hợp.

"Hừ, đã nói ngài thầm mến chủ nhân."

Tiểu Tứ đột nhiên xông ra, trong thanh âm nhỏ nhẹ mang theo một tia vui mừng khi người gặp họa, Tư Niên đột nhiên cảm thấy mặt mình có chút đau, ngoài miệng lại không chịu nhận thua.

"Bình thường thôi, cũng không thích lắm."

"Thật sao? Vậy bây giờ chủ nhân thích Tư Mục, ký chủ cũng thấy không quan trọng đi?"

Tư Niên lúc này mới kịp phản ứng, kịch bản đã tiến triển đến Thu Xuyên Bạch nhận ra tâm tư của mình, trái tim vốn không quan tâm đột nhiên trở nên khó chịu, lông mày khẩn trương, dưới khóe miệng tiu nghỉu xuống.

Tiểu Tứ thấy vậy trong lòng cười trộm, cũng không quấy rầy Tư Niên, đi vào trong không gian hệ thống, để lại hắn một mình đắm chìm trong không khí khó chịu.

Thu Xuyên Bạch bị Tư Niên nhớ thương lái xe về đến nhà, trước khi mở cửa, nghe được bên trong truyền đến một trận kiều da^ʍ.

"Ư ha ha...... Ư A ha...... Học trưởng...... Ha ha......"

Sắc mặt Thu Xuyên Bạch đóng băng, ngón tay tinh tế co quắp dài đan vào nhau, đứng ngoài cửa một lát, sau đó lại giơ tay gõ cửa.

Âm thanh trong phòng bỗng nhiên im bặt, qua một phút, cửa từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng của Tư Mục.

"Mẹ nhỏ."

Tư Mục hướng Thu Xuyên Bạch gật đầu, quay người đi vào trong phòng, Thu Xuyên Bạch thuận thế đi vào, ánh mắt có chút quét qua, nhìn thấy Trì Hân đỏ mặt đứng ở một bên, Thu Xuyên Bạch nhạy cảm phát giác được vết tích mập mờ dưới cổ áo lộn xộn của Trì Hân.

"Chào thúc thúc."

Trì Hân nhu thuận chào hỏi Thu Xuyên Bạch, mặc dù Thu Xuyên Bạch cùng tuổi với cậu ta, nhưng dựa theo bối phận, tiếng thúc thúc này Thu Xuyên Bạch cũng phải gánh chịu.

Chỉ là, Thu Xuyên Bạch khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng thả lỏng, cậu cũng không thích xưng hô này.

"Xin chào, đến tìm Tư Mục sao?"

"Phải......"

Trì Hân có chút xấu hổ gật đầu, cậu ta không biết Thu Xuyên Bạch có nghe được âm thanh vừa rồi hay không, Tư Mục nhìn bộ dáng Trì Hân thẹn thùng, trong lòng mềm thành một bãi, ngay trước Thu Xuyên Bạch ôm Trì Hân vào trong ngực ôn nhu an ủi.

Thu Xuyên Bạch mím môi nhìn cảnh tượng chói mắt, ép mình chào hai người một tiếng rồi quay người đi lên lầu.

Trở lại phòng, Thu Xuyên Bạch chán nản nằm trên giường, trong lòng ghen tỵ bốc lên, nghĩ đến thân phận của mình và Tư Mục, tâm tình không cam lòng càng dâng lên, trong lòng lóe vô số suy nghĩ.

Suy nghĩ lung tung một đêm Tư Niên sáng sớm tinh thần có chút uể oải, Tiểu Tứ chữa trị có tác dụng, lúc bác sĩ đến kiểm tra, cảm thán một tiếng thể chế thật tốt, biểu thị hôm nay Tư Niên có thể xuất viện.

Đúng lúc đυ.ng phải Thu Xuyên Bạch lần nữa đến thăm, Thu Xuyên Bạch hơi sững sờ, đặt hộp cơm ở cạnh giường, cười nhìn về phía Tư Niên.

"Chúc mừng, vết thương không nặng, lát nữa tôi sẽ đưa cậu về."

Tư Niên gật đầu, chú ý tới màu xanh đen dưới mắt Thu Xuyên Bạch.

"Tối hôm qua, ngủ không ngon sao?"

Thu Xuyên Bạch kinh ngạc nhìn Tư Niên một chút, không ngờ sự quan tâm đột ngột của Tư Niên, nụ cười càng trở nên chân thật hơn.

"Bệnh cũ, không sao."

Tư Niên gật đầu, Tiểu Tứ toát ra lầm bầm một câu.

"Mới không phải, hôm qua Tư Mục và Trì Hân thân mật bị chủ nhân bắt gặp, khẳng định là thương tâm một đêm."

Tư Niên nhếch lên khóe miệng, người mình vừa thấy đã yêu thương tâm vì người khác, thật đúng là chết tiệt.

Thu Xuyên Bạch nhạy cảm phát hiện cảm xúc Tư Niên có chút trầm thấp, lại không rõ ràng cho lắm, bất quá Thu Xuyên Bạch cũng không muốn hỏi nhiều, cầm cơm hộp bên cạnh lên.

"Đã mang đến đây, ăn xong rồi xử lý thủ tục xuất viện đi."

Tư Niên gật đầu, nhìn động tác của Thu Xuyên Bạch.

"Cẩn thận!"