Nhiệm vụ 3 - Chương 14: Câu dẫn cấp trên

Sáng sớm, mọi thanh âm đều im lặng, đường chân trời phía đông nổi lên một tia ánh sáng, thật cẩn thận mà thấm vào màn trời màu lam nhạt, một ngày kia từ phương xa dần dần mà tiến đến gần.

“Anh Thiếu Thần, nhanh lên, bị muộn rồi.” Giọng nói thanh thúy lảnh lót của Cố Sam từ cửa vang lên.

“Được, tới đây.” Tư Thiếu Thần cao giọng trả lời, cầm lấy văn kiện trên mặt bàn, hướng ngoài cửa đi đến.

“Đi thôi...” Bàn tay to của Tư Thiếu Thần tự nhiên ôm eo nhỏ cô.

Cô gái nhỏ này còn không biết cô là đang đi làm tại công ty Thiếu Dục đâu.

Khóe miệng hắn cong lên thành độ cung không dễ phát hiện, lại nói tiếp cô gái nhỏ đối với chính mình ôn nhu cười, đối với Thiếu Dục lại không có sắc mặt tốt.

Nếu đi xe buýt đến công ty, trong một giờ tuyệt đối không đến kịp được, bởi vì không có xe bus đi thẳng liền mạch, còn đi thêm một chuyến xe.

Chính là đi xe nhà giàu chắc chắn sẽ không giống nhau, khi hai người tới tập đoàn Tư thị, mắt tùy ý nhìn đồng hồ nữ tính trên cổ tay tinh xảo, mới trôi qua hai mươi phút, thật nhanh.

“Anh Thiếu Thần, em tự mình đi lên là được rồi.” Cố Sam thấy nam nhân mở cửa xe ra, ưu nhã từ trên xe bước xuống, chân dài trắng nõn trên đôi chân là một đôi giày cao gót tám cm dẫm xuống mặt đất...

Hôm nay cô mang một thân trang phục công sở màu đen, gương mặt xinh đẹp mỹ lệ chỉ trang điểm nhẹ một chút, hợp với đôi mắt sáng ngời, quyến rũ lại mang theo một chút xinh đẹp, tóc dài đen nhánh cũng được bối lên, quần áo màu đen trên người cùng da thịt trắng nõn tinh tế hình thành hai phái đối lập. Bộ đồ được cắt may bó sát đem tất cả đường cong hoàn mỹ của cô đều lộ ra, quyến rũ như một yêu tinh đều khiển tâm trí con người. Đường cong lả lướt, hai chân thon dài nõn nà, tất cả đều làm người ta phải tán thưởng.

Đôi mắt Tư Thiếu Thần nhìn cô gái trước mắt, mặt mày tràn đầy ôn nhu, nói: “Đi thôi, anh cũng thật lâu không tới đây, công ty hiện tại là Thiếu Dục quản lý.”

Bàn tay to đóng cửa xe, ôm Cố Sam hướng office building đi đến.

“Anh Thiếu Thần, như vậy có thể ảnh hưởng không tốt nha.” Cố Sam nghiêng mặt liếc cái tay đang đặt trên vai, mặt đẹp đỏ bừng.

“Sẽ không, mọi người tự biết được, sẽ không nói lung tung.” Tư Thiếu Thần hơi rũ mí mắt, tinh quang đồng chợt lóe lên, cô gái nhỏ này có một khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt khuôn mặt, khó bảo toàn sẽ không có người đánh chủ ý lên người co, hắn hiện tại là đang tuyên bố quyền sở hữu.

“Nha... Thiếu Thần, hôm nay như thế nào lại rảnh đến đây?”

Cố Sam nhìn về phía giọng nói phát ra, thiếu chút nữa bị gương mặt tươi cười của người đàn ông làm hoảng hoa mắt, nam nhân trước mắt nở một nụ cười xấu xa, lộ ra một hàm răng trắng, làn da trắng nõn phụ trợ môi mỏng màu hồng đào, ngũ quan tuấn mỹ, hình mặt có lăng có giác, đặt biệt là khuyên tai bên trái lóe lên ánh sáng kim cương, trên người hắn toát lên sự hư hỏng cực độ.

Tư Thiếu Thần đạm mạc nói: “Mang Sam Sam nhà tôi tới đi làm.” ánh mắt mang theo sự cảnh giác nhè nhẹ nhìn bạn tốt Hoằng Phi Dương trước mắt.

Người này thật quá thiếu lịch sự, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân đẹp liền có vẻ mặt tươi cười dê xồm kia.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết nên xưng hô như thế nào a?" Ánh mắt Hoằng Phi Dương sáng quắc, nữ nhân trước mắt này là cực phẩm, trên gương mặt mỹ lệ là bộ dáng lạnh lùng, một đôi mắt đen bóng lạnh băng khinh thường nhìn hắn một cái, liền dời đi tầm mắt.

Cô là nữ nhân đầu tiên nhìn hắn bằng loại ánh mắt này, thật là thú vị...

Cố Sam dơ tay ngọc lên vỗ nhẹ vòng eo nam nhân bên cạnh, nhẹ giọng nói:“Đi thôi, bị muộn rồi.”

Hoằng Phi Dương không dám tin trợn to hai tròng mắt, nhìn hai người ôm tay nhau đi ngang qua hắn... Tư Thiếu Thần nào khác là người vô nhân tính không?

“Ai... Từ từ. Tôi cũng muốn đi lên.”

Một con tay nhỏ nhanh chóng ấn số tầng, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Hoằng Phi Dương đứng trước cửa thang máy, oán hận trừng mắt nhìn cánh cửa đang khép lại.

“Mẹ nó...” Nữ nhân này, cô chờ đó cho tôi!!!

“Nhìn thấy không, cô gái kia hẳn là bạn gái Tư Thiếu Thần, thật xinh đẹp.” nhân viên một nhìn cặp đôi đi vào văn phòng tổng tài, kinh ngạc cảm thán cùng người bên cạnh nói chuyện với nhau.

“Cũng không phải sao, hai người thật xứng, người nào đó a, lần này nên hết hy vọng đi, cũng không nhìn xem chính mình trông như thế nào.” nhân viên bên cạnh khinh miệt nhìn vẻ mặt chịu đả kích của nhân viên bên mình.

Chậc... Mỗi ngày trang điểm như vậy, còn tưởng rằng chính mình thật sự xinh đẹp đi.

Nhân viên bên cạnh đứng lên, giọng căm hận nói: “Cô không phải cũng là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, ít nhất tôi còn cùng Thiếu Thần từng ăn cơm.”

“Ồn ào cái gì, đây đâu phải là chợ bán thức ăn, một chút quy củ cũng không có hay sao!?"

Tiếng quát lớn của người nam nhân vang lên, mấy người nhân viên rốt cuộc mới an tĩnh lại.

...

=====