Cố Sam định thần lại, dang rộng cánh tay, nhìn xung quanh phòng.
Trong phòng đặt đồ gia dụng, tường màu tím nhạt, thoạt nhìn đơn giản nhưng trang nhã.
Cố Sam đặt chân xuống giường, mũi chân dẫm lên thảm, ngay cả thảm cũng là màu tím nhạt, có vẻ như rất khó để giặt sạch, đến lúc đó tìm người giúp việc đến dọn giúp là được.
Bước chân nhẹ nhàng đi đến tủ quần áo mở ra, bên trong có đủ loại quần áo, thẩm mĩ của nguyên chủ cũng không tệ, mặt khác cô cũng muốn chuẩn bị chút gì đó.
Khi khung cửa sổ được mở ra, một biệt thự phong cách nông thôn tinh tế ẩn hiện trong những tán cây xanh, ở đây như được đặt mình vào một nơi yên tĩnh, rời xa nơi đô thị huyên náo. Ô... phông cảnh không tệ, nhưng mà xa công ty quá.
Cố Sam thầm than vãn trong lòng, cô rất thích ngủ nướng a a a... Nhưng tình hình hiện tại không cho phép.
Nhìn xuống chiếc đồng hồ tinh xảo trên tay, đã 4 giờ chiều rồi. Trong tủ lạnh cũng không có đồ ăn, cô quyết định đến siêu thị mua chút đồ ăn, sẵn tiện đi dạo tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, Cố Sam dọn dẹp mọi thứ rồi ra khỏi nhà.
Đi thang máy xuống lầu một, tình cờ gặp được mọi người, họ đều gật đầu chào hỏi và mỉm cười với Cố Sam, Cố Sam lập tức mỉm cười chào lại họ.
Dạo phố hơn một tiếng, Cố Sam mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị, còn có cả đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Nhất thời không chú ý cô đã lấy rất nhiều đồ để vào xe đẩy của mình, kết quả là dẫn đến loại tình huống như hiện tại.
Một cô gái, eo hơi cong, hai tay xách túi mua hàng chậm rãi đi trên phố. Tóc cô ướt đẫm mồ hôi dính vào khuôn mặt, thoạt nhìn càng thêm mê người, cô thở nhẹ bằng lưỡi làm lộ ra hàm răng trắng của mình.
Tư Thiếu Dục từ xa nhìn chằm chằm cô, bởi vì vẻ mặt của cô gái này thật sự rất buồn cười, khiến anh cười không ngừng, còn có một chút ôn nhu trong đó, đợi cô đến gần.
Cô gái không ngẩng đầu liếc anh một cái, cau mày, cắn môi cố gắng xách túi mua hàng to đùng.
Tư Thiếu Dục nhướng mày, so với những người cô đã gặp qua, anh ta không phải là người hiền lành gì.
Cố Sam vốn không còn sức, được Cố Thần nhắc nhở mục tiêu công lược cách đó không xa, cô liền cố ý bán manh cho hắn xem.
Bình thường không phải người đàn ông khác khi thấy tình huống này đều sẽ xoắn xuýt lên sao... Sao người đàn ông này lại thờ ơ như vậy a...
Cố Sam tính toán thời gian, bước chân tự nhiên chậm lại.
“Người đẹp, có cần giúp đỡ gì không?” Một giọng noi dễ chịu của nam nhân vang lên bên tai cô.
Cố Sam theo giọng nói quay lại nhìn, một nam nhân thân cao 1m82, ngũ quan anh tuấn soái khí, đôi mắt đen mang theo ý cười nhìn cô, khóe môi cong lên, chìa tay ra với cô.
Đương nhiên Cố Sam sẽ không khách sáo, cô đưa túi hàng cho người đàn ông cầm, gương mặt xinh đẹp như đóa hoa bạch lan, gương mặt cô đầy ý cười, thảo mãn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, ôn nhu nói: “Cảm ơn anh, tên tôi là Cố Sam.” nói xong cô còn tinh nghịch nháy mắt với anh ta.
Nam nhân đè xuống rung động trong lòng, cất cao giọng nói: “Đừng khách sao, được quen biết nhau là cái duyên mà, tôi là Tư Thiếu Thần, Sam Sam, tôi có thể gọi cô như vậy không? Cô cũng có thể gọi tôi là Thiếu Thần hoặc Thần Thần.“ Cô đối với anh có cảm tình rất tốt, cô là người đầu tiên khiến anh có cảm tình tốt ngay cái nhìn đầu tiên.
Cùng một nhiệm vụ, cùng một mục tiêu, chỉ thiếu một chữ, có thể thấy được họ rõ ràng có quan hệ với nhau. Trước tiên tạo quan hệ tốt với anh ta, nói không chừng sau này có thể giúp ích cho nhiệm vụ.
Nghi ngờ chỉ trong nháy mắt: “Được, ở nhà mọi người đều gọi tôi là Sam Sam, tôi gọi anh là anh Thiếu Thần là được rồi, vừa nhìn là biết anh lớn hơn tôi, haha.” Lời nói Cố Sam ẩn chứa đầy ẩn ý, nam nhân nghe được lời này của cô, liền tự mình bổ não có phải trong lòng cô anh giống như người trong nhà vậy.
Quả nhiên Tư Thiếu Thần sau khi nghe được câu trả lời của cô, nụ cười càng thêm xán lạn.
Hai người nhẹ giọng nói chuyện, cùng nhau đi đến thang máy.
“Anh Thiếu Thần tôi ở lầu 12, anh ở lầu mấy?” Cố Sam đưa đôi mắt to ngập nước nhìn anh
Mắt Tư Thiếu Thần lóe lên kinh ngạc “Tôi cũng ở lầu 12, nói không chừng chúng ta ở cạnh phòng nhau đó, tôi ở phòng 102, cô ở phòng nào?”
Đinh... cửa thang máy mở ra, Cố Sam bước vào, nam nhân theo sau cô.
“Tôi ở phòng 103, đúng thật là ở cạnh nhau nha, anh Thiếu Thần biết nấu cơm không? Nếu không biết thì cùng qua ăn với tôi.” Cố Sam nhẹ quay đầu, hai mắt lấp lánh ánh sáng nhìn anh.
Tư Thiếu Thần nhìn biểu cảm đáng yêu của cô, cười mãn nguyện. Khẽ cười nói: “Anh Thiếu Thần của em nấu ăn rất ngon đó, là người lên được phòng khách xuống được nhà bếp, haha...”
Cố Sam vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn hắn, vui mừng nói: “Vậy thì tôi đây phải thường xuyên đến ăn ké rồi.” cô không hề áp lực với việc ăn ké gì đó.
Đinh...