“… Bệ hạ, thần thϊếp thật sự oan uổng!!…”
Khi đi ngang qua Thư Phi, Thư Phi còn muốn ôm chặt chân Chiêu Thánh Đế để cầu tình.
Chiêu Thánh Đế dùng ánh mắt lướt qua, tay nhỏ đang vươn giữa không trung của Thư Phi run lên một chút rồi lạnh run, đáng thương lùi về. Chỉ có đôi mắt đẹp, mang theo ba phần ai oán bảy phần tình ý nhìn Chiêu Thánh Đế.
Chiêu Thánh Đế không dao động, nhanh chóng rời khỏi điện.
Ra điện, thái giám và thị vệ canh giữ ở cửa cũng không theo kịp.
Ngu Đại còn tò mò quay sang nhìn rất lâu, nghi hoặc chỉ vào bọn họ nói với Chiêu Thánh Đế: “A, bệ hạ, bọn họ không đi theo chúng ta sao.”
Chiêu Thánh Đế liếc xéo nàng một cái “Bọn họ thật sự giống với Đại Nhi, không có tầm nhìn như thế?”
“… Bệ hạ!”
Quý Phi đáng yêu của người không vui vẻ.
Chiêu Thánh Đế ngừng lại.
Ngu Đại cũng ngừng lại theo.
Chiêu Thánh Đế nhìn nàng trong chốc lát, thở dài một hơi.
“Nếu hôm nay không có quả nhân, Đại Nhi chuẩn bị như thế nào?”
Trước khi tiệc mừng thọ bắt đầu, bên chỗ Chiêu Thánh Đế đã bắt được một thông tin.
Thư Phi và An Quý Nhân còn có Thái Hậu hợp mưu, muốn ở trong tiệc mừng thọ tính cả thêm một thị vệ để hãm hại Quý Phi không chung thủy.
Suy nghĩ đầu tiên Chiêu Thánh Đế nhận được thông tin này chính là… Đại Nhi phải chịu đau đớn, thừa nhận một mình hắn mãi còn không dậy nổi. Thêm một nam nhân khác, chẳng phải là trực tiếp nằm liệt?
Lời nói dối thái quá này, họ thật sự nghĩ là hắn tức giận đến nỗi thành đứa ngốc không có đầu óc sao?
Cho dù hiểu rõ Đại Nhi sẽ không làm những việc này với người khác…
Hàng đêm hắn đều sênh ca với Quý Phi. Cho dù hắn không đến cung Lạc Hoàng thì trước khi Quý Phi đi vào giấc ngủ sẽ có ám vệ trông giữ, báo cáo tất cả nhất cử nhất động của nàng cho Chiêu Thánh Đế. Tư thế ngủ của Quý Phi, tất nhiên Chiêu Thánh Đế không muốn người khác thấy.
Dưới tình huống như vậy, làm sao giấu được một nam nhân? Làm sao có thể dây dưa không dứt với một nam nhân khác?
Nhưng…
Chiêu Thánh Đế thử thoáng nghĩ một chút hình ảnh Quý Phi tiếp xúc thân mật với người khác, hắn căn bản không thể bình tĩnh nổi. Những kẻ vô dụng đó không nên khiến hắn nghĩ đến những loại hình ảnh này.
Bức tranh Vạn Thọ kia chỉ là bắt đầu.
Tiếp theo đó, nếu như Chiêu Thánh Đế không ra tiếng ngăn trở thì sẽ có người đi lên thỉnh tội… Nói bản thân nhân lúc Thư Phi nương nương không ở không cẩn thận nhỏ máu lên trên, sau đó giải thích tại sao lại có miệng vết thương này…
Có miệng vết thương này bởi vì không cẩn thận thấy được Quý Phi tằng tịu với người khác, quá mức kinh ngạc nên nàng ta đυ.ng phải một bên vũ khí sắc bén nên mới dẫn ra chuyện này.
Loanh quanh lòng vòng, mục đích cuối cùng sẽ là cái này.
“… Hả?”
Đại Nhi của hắn ngây thơ nhìn hắn, dường như không hiểu rõ ý của Chiêu Thánh Đế lắm.
Chiêu Thánh Đế nặng nề nhìn nàng một lát.
Cuối cùng là từ bỏ.
Thôi… Không biết thì không biết đi.
Thiên hạ này đều là của quả nhân, một kẻ hèn như Tiểu Đại Nhi, quả nhân còn không bảo vệ được sao.
Chiêu Thánh Đế cúi đầu hôn giữa mày Ngu Đại: “Vừa rồi quả nhân không ăn no, lúc này muốn đến cung Lạc Hoàng của Đại Nhi tìm chút đồ ăn.”
Hắn không rối rắm đề tài tiệc mừng thọ nữa.
Hai người ở trong bóng đêm chậm rì rì đi tới, nói chuyện câu được câu không.
Cơ bản Chiêu Thánh Đế không nói chuyện phiếm với người khác, thời gian của hắn có thể dùng ở chỗ cần thiết hơn.
Nhưng không đại biểu việc hắn không biết trò chuyện.
Dù sao khối lượng đọc của hắn lớn như vậy, trên biết thiên văn dưới biết địa lý, hiểu nỗi vui buồn chia cách, đoàn tụ của con người. Muốn tìm nội dung mà hắn không biết thì phải nói đến chuyện thời hiện đại.
Ngu Đại giả vờ làm tiểu bạch thỏ hỏi rất nhiều vấn đề ngu ngốc, nhưng Chiêu Thánh Đế vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Ngu Đại cảm thấy, nếu như người khác hỏi mình những vấn đề này, nàng sẽ không có một chút kiên nhẫn nào.