Chương 5: Quý Phi Nương Nương Người Đẹp, Chiêu Trò Xấu 5

Nói xong, nàng thầm thở dài một hơi, như là thật sự tự trách bản thân không đủ mạnh mẽ.

“...”

Biểu cảm trên mặt Chiêu Thánh Đế cứng lại.

Hắn nghĩ đến Quý Phi phạm quá một vạn cái sai, nghĩ đến một vạn thủ đoạn để xử tử Quý Phi. Nhưng hắn không nghĩ đến, vậy mà nguyên do là như thế này.

Chiêu Thánh Đế đã nhiều ngày bận rộn chính vụ khiến cho trong lòng hơi bực bội, chuyện trên giường khó tránh khỏi hơi thô bạo.

Quý Phi của hắn không chỉ không có tâm sinh oán niệm với hắn, còn luôn thật cẩn thận bao dung hắn.

Lúc này bị hắn hiểu lầm, bị hắn bóp cổ cũng không tức giận chút nào, thậm chí còn dịu dàng giải thích thay hắn.

Lần đầu tiên trong lòng Chiêu Thánh Đế có cảm xúc ảo não nhàn nhạt. Hắn duỗi tay nâng dậy thân hình nhỏ nhắn yếu đuối không xương từ trên mặt đất.

Sờ thấy độ ấm trên người nọ hơi lạnh, Chiêu Thánh Đế hơi chau mày: “Sao lạnh như vậy?”

Ngu Đại nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực Chiêu Thánh Đế, giọng nói hơi yếu ớt: “Đều là do thần thϊếp không tốt. Thần thϊếp không có cách nào khiến bệ hạ thích thú…”

Còn chưa dứt lời, người trong lòng ngực đã ho vài cái. Lông mày xinh đẹp nhíu lại, ngay cả trong mắt đã nổi lên một tầng hơi nước.

“...”

Chiêu Thánh Đế nhấp môi mỏng, nói ra ba từ.

“Ngươi rất tốt.”



Trong chớp mắt, Chiêu Thánh Đế ôm người lên trên đùi mình. Ngực cực nóng đỡ nàng, dùng cánh tay hữu lực ôm chặt nàng vào trong ngực như gông cùm xiềng xích.

Hắn ngước mắt nhìn đồ ăn trên bàn: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong cơ thể sẽ nóng hơn chút.”

Nói xong Chiêu Thánh Đế tính lấy mấy món ăn nàng thường thích ăn để gần chút...

“Làm sao thần thϊếp có thể để bệ hạ đút chứ… Thần thϊếp tự mình làm được…”

“...”

Trước đó Chiêu Thánh Đế cũng không có ý này, hắn chỉ muốn cho Quý Phi tiện gắp đồ ăn hơn thôi.

Nhưng nhìn người trong lòng ngực vừa vươn tay cầm lấy cái muỗng, dáng vẻ giống như không đủ sức lực...

Hắn không nói hai lời trực tiếp dùng bàn tay to bao bọc lấy nàng, từ từ múc chiếc muỗng nhỏ đưa đến bên môi nàng.

Tay nhỏ của Ngu Đại đẩy đẩy hai cái, cuối cùng làm như không đánh nổi lực đạo của Chiêu Thánh Đế, ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng ngực để hắn đút.

[Ký chủ đại đại, chị thật là quá giỏi.]

Hệ thống yên lặng nuốt xuống hai từ “âm hiểm”.

[Ngu Đại: Quá khen, quá khen ~]

Ngu Đại biết khi đang ăn cơm Chiêu Thánh Đế không thích người khác nói chuyện, cho nên vẫn luôn an tĩnh ăn cơm. Một chút âm thanh trong miệng nàng cũng không phát ra. Không chỉ có như thế, nàng còn có thể ăn đến nhu nhược, đáng thương, tú sắc khả xan*.



*Tú sắc khả xan: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.

Chiêu Thánh Đế đút đút, tâm tư thì chuyển đến nơi khác.

Đôi mắt nam nhân nhìn chỗ cổ trắng nõn yếu ớt trước mắt, trong chốc lát nhìn tay nhỏ nhu nhược không xương kia, trong giây lát nhìn đến môi môi đỏ như lấy máu kia...

Tay hắn cũng thuận thế vuốt trên eo nàng một chút.

Eo của Quý Phi đúng thật là con dao gϊếŧ người.

Chóp mũi Văn Nhân Sư nhẹ nhàng để sát cạnh vành tai nàng. Sau khi hít một hơi thật sâu, trong lòng than thở nói.

Nội tâm Ngu Đại không hề dao động, thậm chí còn hơi muốn cười.

Nhưng trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, tần suất lông mi rung động cũng nhiều hơn.

Nơi bị nam nhân chạm vào trong chớp mắt đã đỏ lên. Văn Nhân Sư phát hiện vật nhỏ trong lòng ngực thẹn thùng, cơm cũng không ăn nổi nữa, lập tức hơi lùi lại thân thể, xem như buông tha nàng.

“Bệ, bệ hạ…?”

Quý Phi muốn chờ hầu hạ Chiêu Thánh Đế xong lại ăn cơm. Văn Nhân Sư ngăn cản cánh tay muốn sờ lên người mình của nàng.

“Quả nhân chỉ là chọc ngươi thôi… Đã lâu như vậy, tại sao không thể được trêu chọc?”

Khi Chiêu Thánh Đế nói chuyện luôn trộn lẫn nửa vui nửa giận, khiến người ta không nghe ra dụng ý chân thật của hắn.

Giống như hiện tại, rõ ràng hắn dịu dàng chấp nhất một bàn tay với Ngu Đại, còn đặt ở bên môi hôn hôn. Nhưng sự sắc bén khôn khéo trong mắt hắn chưa từng bỏ đi một khắc nào.