An Quý Nhân dám thề, cho dù về sau Chiêu Thánh Đế lập những người khác làm Hoàng Hậu, tuyệt đối sẽ không cho loại thù vinh giống như thế này.
Chỉ thấy Quý Phi thường mặc đồ đỏ giờ đang mặc một đồ màu đen. Cổ tay áo dùng chỉ vàng thêu một số thứ thứ đa dạng làm trang trí giống như Chiêu Thánh Đế.
Nhưng mà trên đồ của Chiêu Thánh Đế là tiên hạc và tường vân, còn của Quý Phi là vòng hoa và hải đường.
Chiêu Thánh Đế vừa vào tiệc đã thu được ánh mắt yêu mến hoặc cực nóng của mọi người. Bên trong hậu cung cô đơn lâu rồi, nhìn thấy thái giám cũng cảm thấy mi thanh mục tú, nói chi đến ngũ quan đẹp như quan ngọc, thân hình cao lớn thon dài như Chiêu Thánh Đế.
Đáng tiếc.
Tay Chiêu Thánh Đế chỉ biết nắm lấy Quý Phi. Đôi mắt hắn từ đầu tới đuôi chỉ nhìn về Quý Phi.
Thậm chí sau khi tách ra khỏi Quý Phi, hắn còn làm chút động tác nhỏ nhìn như “không nỡ rời xa”…
Cái này làm sao không khiến mấy người chưa bao giờ được ưu ái của Chiêu Thánh Đế không hâm mộ được chứ? Tại sao không ghen ghét đến phát cuồng chứ?!
An Quý Nhân nghĩ đến “trò hay” lát nữa, tâm trạng hận đến quay cuồng dần dần bình ổn.
Nàng ta thở ra một hơi, giơ tay bưng lên chén trà trên bàn trước mặt, che khuất khuôn mặt đang hơi run rẩy vì cười.
Chờ đến khi Chiêu Thánh Đế ngồi xuống, mọi người đứng dậy hành lễ đối với Thái Hậu và Chiêu Thánh Đế ngồi ở ghế trên.
Hành lễ xong, tiệc mừng thọ mới chính thức bắt đầu.
Thái Hậu ý vị thâm trường nhìn Ngu Đại vài cái, mới nghiêng đầu nói với Chiêu Thánh Đế: “Hoàng đế, Ngu Quý Phi ốm yếu, hàng năm phải dựa vào thuốc để sống, ai gia thấy con nên mưa móc đều dính đối với những người khác ở trong hậu cung.”
Chiêu Thánh Đế nhấp một ngụm rượu, nói: “Không phải mẫu hậu và Ngu lão phu nhân đều ngóng trông Đại Nhi có thể sớm sinh ra một vị hoàng tử vì quả nhân sao? Chờ sau khi vị hoàng tử thứ nhất của quả nhân được ra đời thì đàm luận việc này tiếp.”
“…”
Thái Hậu trăm triệu lần không nghĩ đến, lời nói qua loa có lệ của mình với Ngu lão phu nhân, có thể bị Chiêu Thánh Đế biết được, còn bị hắn lấy cái đó mà chặn họng mình.
Từ câu chuyện này nói cho chúng ta biết: Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói lung tung.
Bạn cho rằng trời biết đất biết bạn biết tôi biết, nhưng nếu bị tai vách mạch rừng thì bạn lên trời cũng sẽ có người túm bạn xuống dưới.
“Đúng là ai gia ngóng trông Quý Phi có thể tranh đua chút, sinh ra vị hoàng tử đầu tiên… Nhưng những phi tử khác trong hậu cung cũng cần hoàng đế quan tâm! Hãy nhìn những mỹ nhân đang ở độ tuổi thanh xuân này, con thật sự chỉ động tâm với một mình Ngu Quý Phi thôi sao?”
Thành thật mà nói thì Thái Hậu thật sự không ưa Ngu Đại.
Đầu tiên, nàng không nghe bà ta nói. Không có nhãn lực, không rõ vị chủ nhân cuối cùng bên trong hậu cung là ai.
Khi mới vào cung, Thái Hậu trong tối ngoài sáng đã ý bảo với Ngu Đại mấy lần, làm nàng giúp bà ta lấy được một số thông tin từ chỗ Chiêu Thánh Đế.
Ngu Đại giả vờ cái gì cũng không biết.
Nhưng Ngu Đại không dễ dụ dỗ… Nhìn Quý Phi nhu nhu nhược nhược, tay trói gà không chặt không có gì uy hϊếp, trên thực tế là người có thể mượn đao gϊếŧ người tốt nhất.
Những người khác nhìn không rõ nhưng Thái Hậu, bà ta sống ở trong cung hơn nửa đời, có thể xem không hiểu sao?
Quý Phi này lòng vừa ác độc vừa tàn nhẫn, nhưng không nghe bà ta nói, khó bảo toàn về sau nàng làm ra chuyện gì lớn lay động đến địa vị Thái Hậu.
Đối với Ngu lão phu nhân, Thái Hậu có thể nói mấy lời kiểu “Ta không thích con gái của ngươi. Ngươi mau mang con gái của ngươi về nhà đi” sao?
Không phải bà ta chỉ có thể dùng hết khả năng thông qua Ngu lão phu nhân, khuyên nhủ Ngu Đại lên cùng một trận địa với bà ta sao?!
Nhưng ngươi nên nghe lời nói của Chiêu Thánh Đế. Từ đầu tới đuôi hắn đều bảo vệ Ngu Đại!
Thế này thì không ổn chút nào?!!
Rõ ràng hắn biết ý tứ của ai gia! Nhưng hắn vẫn muốn che chở cho vị Quý Phi này!