Chương 42: Quý Phi Nương Nương Người Đẹp, Chiêu Trò Xấu 42

Khi ăn sáng, Chiêu Thánh Đế liên tục gắp đồ ăn vào trong chén của Ngu Đại.

“… Bệ hạ…”

Chiêu Thánh Đế không bị sắc đẹp dụ hoặc, kiên định mà gắp thêm một miếng rau xanh vào trong chén của Ngu Đại.

“Quả nhân không biết mỗi ngày ái phi đều ăn ít đến như vậy.”

Tuy rằng biết Ngu Đại không phải người có thể chất ăn một miếng đã béo lên mười cân, thậm chí ăn rất nhiều miếng cũng chưa chắc tăng thêm thịt. Nhưng Chiêu Thánh Đế nhìn thân thể nhỏ bé mềm mại của nàng như gió thổi qua nên vẫn gắp đồ ăn vào trong chén của nàng.

“… Sức ăn của Đại Nhi yếu mà.”

Ngu Đại uất uất ức ức gắp miếng ngó sen đưa vào trong miệng mình.

Tiểu muội đứng ở một bên nghẹn cười, nghẹn đến mức rất vất vả.

Ngày xưa nương nương cũng thích làm nũng với nàng ấy, nói cái này ăn không vô cái kia ăn không vô. Gần đây nương nương muốn ăn nhưng không tốt, luôn chỉ ăn hai miếng đã nói no rồi, về sau cũng không thấy đói.

Tiểu muội lo lắng Ngu Đại có phải muốn tu tiên hay không, mỗi ngày nàng ăn ít như vậy. Con mèo mà nương nương bên cạnh nuôi còn ăn nhiều hơn cả nàng.

May mắn, bệ hạ có thể trị được nương nương.

“Giờ cơm trưa Đại Nhi muốn đến cung Từ Ninh gặp bà Ngu lão phu nhân hay không?”

Chiêu Thánh Đế duỗi tay vén tóc mái của Ngu Đại ra sau tai, nhẹ giọng hỏi nàng.

Khi Ngu Đại nhai đồ ăn quai hàm phình phình, nghe thấy Chiêu Thánh Đế hỏi nàng, vội vàng nhanh chóng nhai mấy miếng, cố sức nuốt xuống.

“… Ăn chậm một chút.”

Chiêu Thánh Đế nhìn chiếc cổ mảnh khảnh kia nhíu mày. Hắn rót một chén nước cho nàng, sợ nàng nghẹn.

“Muốn! Muốn gặp! Đã lâu rồi chưa gặp mẫu thân. He he he.”

Nguyên chủ có quan hệ không tệ với nhà họ Ngu. Ông Ngu và bà Ngu đều là dòng dõi thư hương, điển hình của tri thư đạt lý. Đôi khi trong việc chính sự lão gia tử sẽ cố chấp, nhưng khi nghĩ thông suốt thì tốt rồi, là người già rất dễ nói chuyện.

“Được, quả nhân sẽ sắp xếp.”

Chiêu Thánh Đế nghĩ Thái Hậu có vẻ như nước với lửa với Đại Nhi. Hắn lại nói: “Đừng quên thỉnh an Thái Hậu.”

“Đó là đương nhiên mà.” Ngu Đại nghĩ đến một chuyện: “Vậy, vậy khi Đại Nhi đi có nên mang Phật Châu cho Thái Hậu nương nương hay không?”

Tay Chiêu Thánh Đế dừng lại.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Đại: “Đại Nhi không muốn… Đưa ở trong yến hội sao?”

Ngu Đại lắc đầu: “Ta không muốn nổi bật. Quà của ta không quý giá như của các nàng… Nhưng thứ tình cảm này không thể hiện ra bên ngoài để tạo sự khác biệt. Đại Nhi không muốn thiệt thòi vậy đâu.”

“…”

Chiêu Thánh Đế lắc đầu cười khẽ: “Nếu như nàng không tặng ở trong yến hội mới nổi bật hơn nhiều. Đến lúc đó mọi người đều nhìn nàng, Quý Phi nương nương không tặng quà này. Nàng sẽ giải thích ra? Đại Nhi đừng làm loạn.”

“À… Như vậy sao.”

Ngu Đại lập tức buồn.

“Đại Nhi sợ cái cái gì chứ.”

Chiêu Thánh Đế thật sự không nhịn được, giơ tay sờ sờ gương mặt nàng.

“Quả nhân đứng về phía nàng..”

“… Thật hay giả nha?”

Ánh mắt Ngu Đại sáng lên.

Chiêu Thánh Đế dùng lòng bàn tay vuốt ve khóe mắt nàng một chút: “Quả nhân cũng không nói giỡn.”

“He he he ~”

***

Cuộc đoàn tụ của người nhà họ Ngu tràn ngập nước mắt và sung sướиɠ.

Sau khi gả vào trong cung, trên cơ bản thì không được liên lạc với gia đình.

Đây cũng vì tránh cho hậu phi nhúng tay vào chuyện trong triều, rối loạn kỷ cương trong triều.

Bà Ngu ngày ngày đêm đêm đều nhớ mong con gái của mình. Bà sợ nàng phải chịu khổ ở trong cung ăn thịt người mà không nhả xương này.

Tuy rằng con gái là Quý Phi, nhưng… Càng đến địa vị như nàng thì càng phải luôn luôn đề phòng.

Phía dưới có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn vị trí này, chuẩn bị tùy lúc nhào lên cắn nàng một ngụm.