Bởi vì lòng tràn đầy nghĩ đến việc đạt được sự yêu thương của bệ hạ, một lần nữa Hàn Tần không chú ý đến vẻ mất tự nhiên trên mặt Hàn Thượng Thư.
Nàng ta làm ra tư thái của con gái nhỏ của nhà, vui vẻ nói: “Vậy thì tốt! Con lập tức nói với bệ hạ, có thể cùng ăn bữa cơm với nhau hay không…”
Hàn Thượng Thư vừa nghe, vừa định ngăn cản Hàn Tử Nặc thì...
Hàn Tử Nặc cũng đã đến trước mặt Chiêu Thánh Đế.
“…”
Đối diện với ánh mắt của Chiêu Thánh Đế, mồ hôi trên trán Hàn Thượng Thư ứa ra.
“Bệ hạ, Nặc Nhi muốn cùng ăn bữa cơm xoàng với cha…”
Hàn Tần thẹn thùng kéo lấy tay áo của Chiêu Thánh Đế, bả vai vặn vẹo: “Có thể được hay không? Đã lâu rồi Nặc Nhi chưa gặp cha rồi, tim nghĩ đến đau…”
“…” Hàn Thượng Thư há miệng thở dốc, muốn nói cái gì rồi ngậm miệng lại.
Nhìn sườn mặt thờ ơ của Chiêu Thánh Đế, nụ cười trên mặt lão thái giám hơi dừng lại. Nếu là Quý Phi nương nương làm ra loại hành động này, khẳng định bệ hạ không nói hai lời lập tức bế lên nương nương bắt đầu dỗ dành. Nàng muốn sao thì hái sao, muốn trăng thì hái trăng, vì sợ Quý Phi nương nương lộ ra một chút ý không hài lòng.
Nhưng nếu là Hàn Tần…
Không nói đến việc nàng ta có xinh đẹp khiến người ta thương tiếc như Quý Phi nương nương hay không, nhưng tính cách hấp tấp này, thật ra cũng…
Có vài phần bắt chước bừa.
“Ồ?”
Chiêu Thánh Đế vẫn luôn mỉm cười nhìn Hàn Tần. Nụ cười trên mặt Hàn Tần không duy trì nổi.
Cuối cùng hắn mở miệng.
“Hàn Thượng Thư còn có chút việc, không thể ăn cơm được với ái phi, nên làm sao đây?”
“… A.”
Hàn Tần vô tội hỏi: “Là chuyện gì nha? Nặc Nhi rất muốn biết…”
“!”
Cuối cùng Hàn Thượng Thư chờ không được, xốc bào lập tức quỳ gối trên mặt đất.
“Bệ hạ thứ tội! Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, nói chuyện không đúng mực, tuyệt đối không có ý muốn đặt chân vào chuyện triều đình!!”
“… Là sao nha, Nặc Nhi chỉ là muốn biết…”
Chiêu Thánh Đế kéo tay áo mình ra khỏi tay Hàn Tử Nặc từng chút một.
Hắn lui ra phía sau vài bước, cười lạnh hai tiếng: “Hàn Tần thật đúng là thật to gan.”
“…”
“Không chỉ có ở Ngự Hoa Viên khó xử Quý Phi của quả nhân, còn mưu toan hỏi thăm chuyện trong triều… Thật sự nghĩ quả nhân không xử trí ngươi được sao!”
“…”
Cả người Hàn Tần choáng váng!
Nàng ta không biết tại sao trong chốc lát tin tức đã truyền đến lỗ tai Chiêu Thánh Đế. Vừa rồi không phải hắn vẫn luôn nghị sự với cha mình sao? Khi nghị sự, không phải không ai được quấy rầy được sao? Tại sao?…
“Thần thϊếp không có, thần thϊếp…”
“Kéo nàng ta xuống cho quả nhân, lập tức giáng vị, từ hôm nay trở đi không được bước ra khỏi cung Trữ Tú một bước!”
“!!!”
Lúc trước nàng ta còn không rõ tình huống ra sao, vừa nói lời này ra, Hàn Tần đã hiểu rõ ràng.
Chiêu Thánh Đế đang thật sự tức giận!!
“Bệ hạ!! Bệ hạ!!!! Thần thϊếp thật sự không có ý đó đâu bệ hạ!!!”
“… Bệ hạ, tiểu nữ nàng…”
“Hàn Thượng Thư, chuyện của ngươi còn chưa làm rõ, thật sự muốn cho quả nhân vì chuyện con gái của ngươi mà lo lắng sao?”
Giọng điệu của Chiêu Thánh Đế chợt bằng phẳng, nhưng trong đó chứa đầy ý cảnh cáo, khiến cho Hàn Thượng Thư không dám nhiều lời nữa.
Hàn Tần khóc la, nàng ta bị mấy người thị vệ không biết từ chỗ nào chạy ra kéo đi. Làn váy của nàng ta bị mài hỏng do mặt đất, giọng nói bị khản đặc, cũng không ai quan tâm nàng ta.
Chiêu Thánh Đế khoanh tay mà đứng, liếc mắt nhìn lão thái giám một cái.
Lão thái giám ngầm hiểu, cung cung kính kính đặt hộp đồ ăn trên tay ở bên cạnh Hàn Thượng Thư.
“Đây là Hàn Tần… Theo lời bệ hạ, đây là đồ ăn do Hàn Quý Nhân làm. Trước đó bệ hạ đã dùng cơm xong, nên… Mong Hàn Thượng Thư đại nhân hưởng dụng đi. Ngài ở chỗ này hồi lâu, chắc là cơm trưa còn chưa có ăn, vừa đúng lúc.”
“… Tạ bệ hạ ân điển.”
Hàn Thượng Thư dập đầu một cái trên mặt đất, thật lâu vẫn không có bình thân.
Thẳng đến khi khí tràng áp bách quanh thân biến mất, lão ta mới nơm nớp lo sợ đứng dậy phủi tro bụi trên người, suy sụp nhấc hộp đồ ăn lên.