Chương 13: Quý Phi Nương Nương Người Đẹp, Chiêu Trò Xấu 13

“Làm sao quả nhân tin được ngươi?”

Hàn Thượng Thư quỳ xuống đất, cúi đầu khóc rống: “Lão thần oan uổng! Vào triều làm quan vài thập niên rồi, lão thần không có một ngày không suy nghĩ vì bệ hạ, không hề có giây phút nào không suy nghĩ về bá tánh! Ngày ngày đêm đêm đều thúc giục bản thân, tuyệt đối sẽ không làm hại con dân Vạn Đại… Bệ hạ hiểu rõ! Bệ hạ hiểu rõ mà!...”

Chiêu Thánh Đế mới ra khỏi Ngự Thư Phòng thì đυ.ng phải Hàn Tần đang bưng đồ ăn.

Hàn Tần vừa thấy Chiêu Thánh Đế, ánh mắt sáng lên.

Nàng ta ung dung thong thả đi đến trước mặt Chiêu Thánh Đế, nũng nịu hành lễ. Sau đó nàng ta cười duyên vài tiếng, nói: “Bệ hạ vạn phúc kim an! Thần thϊếp gặp qua bệ hạ!”

“Đây thật đúng là duyên phận trời cao mà! Thần thϊếp đang định đến gặp bệ hạ thì ở trên đường đã gặp bệ hạ… Thật khiến thần thϊếp vui sướиɠ mà không biết nên nói cái gì cho phải!”

“...”

Môi mỏng của Chiêu Thánh Đế hạ xuống, giữ khoảng cách với nàng ta.

Mùi son phấn xung quanh Hàn Tần thật sự quá nồng… Không thể so sánh được với hương thơm sâu kín khiến người thoải mái trên người Đại Nhi.

Nghĩ đến người con gái yếu đuối đó, đáy mắt Chiêu Thánh Đế tràn ra vài phần ý cười.

Đêm qua lại lăn lộn một trận, không biết hôm nay Đại Nhi ra sao, khi nào mới rời giường? Giờ này đã dùng bữa hay chưa?

Cũng không thể hoàn toàn trách quả nhân không đúng. Ai kêu Đại Nhi cười một cái cũng quyến rũ người khác như vậy, khiến hắn nhất thời khó kìm nổi lòng.

Chiêu Thánh Đế không nói lời nào, Hàn Tần cũng không cảm thấy xấu hổ.

Bệ hạ luôn luôn như thế, cái đó thấy nhiều rồi nên không trách được.

Nàng ta cầm hộp đồ ăn đi đến phía trước, vừa muốn đưa đến trước mặt bệ hạ, lại bị một cánh tay ngăn cản...

Chỉ thấy lão thái giám bên cạnh Chiêu Thánh Đế tủm tỉm cười nhận lấy hộp đồ ăn: “Ôi trời ạ. Đây là Hàn Tần nương nương làm cho bệ hạ sao? Thật đúng là cực kỳ ngon! Tay nghề của Hàn Tần nương nương thật đúng là không có lời nào để nói! Chỉ tiếc… Bệ hạ đã dùng cơm xong, lúc này đang có việc bận, người xem…”

“Thần thϊếp…”

Trong lòng Hàn Tần buồn bực vì lão thái giám nhiều chuyện nhưng không cam lòng cũng vô dụng. Lão thái giám này vẫn luôn hầu hạ Chiêu Thánh Đế, là đại hồng nhân trước mắt bệ hạ, không đắc tội nổi...

Nàng ta hiểu rõ hôm nay không có cách nào kéo điện hạ về trong cung của mình, đang muốn ủ rũ cụp đuôi nói mấy câu rồi cáo từ thì…

Nàng ta trông thấy cha mình đi ra từ Ngự Thư Phòng.

Hàn Tần vui sướиɠ kêu: “Hóa ra lúc trước bệ hạ nghị sự với gia phụ! Là Nặc Nhi không hiểu chuyện…”

Tên thật của Hàn Tần là Hàn Tử Nặc, là một cái tên hay.

“Thật ra Nặc Nhi cũng nhớ cha rồi…”

Nói như vậy, nàng giống như con chim trở về nhà, hưng phấn chạy đến chỗ Hàn Thượng Thư.

Nếu nàng ta thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Hàn Thượng Thư, khẳng định sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

“Bệ hạ, cái này…”

Trong tay lão thái giám còn đang xách theo hộp đồ ăn. Lão cong eo, do dự nhìn về phía đế vương...

Chiêu Thánh Đế xua xua tay, ánh mắt thâm trầm.

Cả đường đi Hàn Thượng Thư đều mơ hồ, suýt nữa bị vướng ngã bởi hòn đá nhỏ dưới đất.

Lão ta vừa mới đứng vững, lập tức thấy con gái trang điểm hoa hòe lộng lẫy chạy đến đây. Nàng ta vô cùng vui vẻ ôm lão ta.

“... Nặc Nhi, tại sao, tại sao con ở chỗ này?”

Hàn Thương Thư đặc biệt cưng chiều cô con gái này.

Hàn Tử Nặc không phát hiện ra cha mình không ổn, nàng ta cười nói: “Con đến đưa thức ăn cho bệ hạ! Phụ thân, người đến để bàn bạc đại sự với bệ hạ sao? Người muốn ở lại trong cung dùng bữa gì đó không? Đã lâu rồi Nặc Nhi không gặp cha, rất nhớ người, vô cùng nhớ người…”

Hàn Tử Nặc muốn ở trước mặt Chiêu Thánh Đế biểu hiện mặt con gái của nhà.

Nàng ta còn nhớ rõ, Ngu Đại chính là làm bộ làm tịch. Cả ngày nàng nói cái này tốt, cái kia tốt, hồn nhiên ngây thơ.

Tuy rằng Hàn Tử Nặc khinh thường nhưng vì được bệ hạ yêu chiều… Nên liều mạng!

“...” Tâm trạng Hàn Thương Thư bình phục một chút, cường chống cười hai tiếng: “Cha cũng nhớ con.”