TG1 - Chương 10: Ngoại truyện (1)

☆ Phiên ngoại 1

Gần đây hắn gặp được một sự kiện thú vị, đúng hơn mà nói, là một người thú vị.

Mỗi lần Tả Viêm cùng Liễu Khanh Niên xuất hiện cùng lúc, luôn có một người phụ nữ bồi hồi ở khu vực đâu đó gần bọn họ.

Tỷ như thời điểm liên hoan giữa trưa, tỷ như thời điểm đoàn xe nghỉ ngơi, tỷ như thời điểm dọn sạch chướng ngại vật trên đường, còn có thời điểm quét sạch tang thi.

Thân thủ nàng cũng không tệ lắm, à, còn có, dáng người cùng khuôn mặt cũng là nhất đẳng! Hắn liền thấy có chút kỳ quái, mỹ nữ như vậy thế nhưng sao lại xen lẫn trong đám tang thi gϊếŧ chóc, mà không phải bị vây quanh bởi nam nhân rồi hưởng dụng cơm ngon rượu say? Bất quá điều này cùng hắn có quan hệ gì đâu? Không phải sao?

Kỳ thật, chân chính khiến hắn đối với nàng để bụng, hai mắt nhiều chú ý hơn, hẳn là lần nọ sau khi nữ nhân này gϊếŧ tang thi xong, thập phần mịt mờ nhìn về hướng hai người Tả Viêm cùng Liễu Khanh Niên cách đó không xa rồi vô cùng u oán lại ghen ghét liếc mắt một cái. Nếu không phải hắn vẫn luôn lưu ý hướng đi của nàng, phỏng chừng sẽ bỏ qua cái ánh mắt này.

Thì ra là thế.

Anh hắn thì không cần nhiều lời, từ nhỏ liền rất được nữ nhân thích, nho nhã thân sĩ phong độ. Ánh mắt hắn lướt qua nhìn Liễu Khanh Niên, một nữ nhân thập phần đoan trang ưu nhã, khiến cho người khác khi tiếp xúc với nàng đều có loại cảm giác như được gió xuân quét qua mặt, thực an tâm, thực thoải mái. Hai người bọn họ đứng chung với nhau, tựa như câu nói trong thời đại cũ kia, châu liên bích hợp. Nói thật nếu không phải nàng là nữ nhân của anh mình, chỉ sợ hắn cũng sẽ theo đuổi nàng.

Nếu như vậy, ừm, anh, em sẽ tới giúp anh một chút, thay anh chống đỡ đóa hoa đào này, ân tình này anh cứ nhớ kỹ là được!

Duỗi người, được, chuyến đi lần này còn gặp được chuyện hay như vậy, cuối cùng cũng không uổng công đến. Hắn đứng lên, khóe miệng khẽ nhaacjsh nở ra nụ cười mỉm của kẻ săn mồi, ưu nhã nện bước đi tới hướng người phụ nữ kia.

“Hắc, mỹ nữ, thân thủ không tồi!” Tả Liệt một tay chống cửa xe, bày ra tư thế mị lực vô biên mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ngồi xếp bằng dựa vào bánh xe chà lau chủy thủ.

Nghe vậy Tống Điềm ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tới một cái, rồi sau đó mặt vô biểu tình cúi đầu tiếp tục chà lau chủy thủ tới sáng bóng. Cái liếc mắt này, hắn mới phát hiện nữ nhân này xinh đẹp không phải giống người khác, đặc biệt là cặp mắt kia, vũ mị lại lộ ra vẻ thanh lãnh cách xa người ngàn dặm, làm người khác không tự giác suy nghĩ… Tả Liệt thất thần một lát, hắn thế nhưng lại suy nghĩ làm cách nào có thể xua tan sự thanh lãnh trong mắt nàng, để nhìn xem cặp mắt vũ mị kia có thể tản mát ra loại phong tình bậc nào!

Hồi thần, Tả Liệt không để ý đến thái độ nữ nhân, ánh mắt dời về thanh đao trong tay nàng. Đao này ước chừng dài 7 tấc, toàn thân tỏa màu xanh, lưỡi đao lóe hàn quang, người lăn lộn ở quân bộ và đã thấy qua nhiều vũ khí như hắn cũng cảm nhận được đao này hiếm có, hắn liền ngồi xổm xuống để thấy rõ ràng, trong miệng tiếp tục nói: “Đao không tồi, mỹ nữ xứng bảo đao…”. Lời còn chưa dứt, chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo nơi lưỡi đao dần dần tới gần, người phụ nữ này thế nhưng một lời cũng đều không nói mà trực tiếp cầm đao tấn công hắn! Tả Liệt không phòng bị, đôi tay chống xuống mặt đất hướng về phía bên cạnh chật vật lăn qua tránh thoát lưỡi đao, sau đó nhanh chóng đứng dậy ổn định cơ thể, lại thấy nữ nhân đã xoay người rời đi thẳng thừng, nhìn cũng không nhìn hắn cái nào.

Tả Liệt trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ nửa ngày không phản ứng lại.

“Ha hả, thú vị, thật thú vị, nguyên lai là một con mèo hoang nhỏ!” Khôi phục thái độ bình thường, Tả Liệt cũng xoay người rời đi, bên khóe miệng nổi lên một ý cười tà quen thuộc, ý cười trong mắt lại càng rõ ràng.

Biểu tình hiện tại này của hắn nếu bị anh em thân thiết nhìn thấy khẳng định sẽ cảm thấy lòng dạ cả người lạnh lẽo, lòng bàn chân như bôi mỡ trốn xa! Ai mà biết được Tả Nhị thiếu gia lại suy nghĩ cái biện pháp gì, bị bắt được liền sẽ gặp tao ương đó!

Mấy ngày kế tiếp, liền có thể nhìn thấy Tống Điềm thẹn quá hóa giận bị Tả Liệt như mắc chứng hội chứng tuổi dậy thì[1] dây dưa, có đôi khi nàng bị dồn ép quá mức liền động tay động chân luôn.

Nhưng nói thật thì Tả Nhị thiếu gia của chúng ta như thế nào sẽ lại lần nữa thua trên tay cùng một người phụ nữ đâutại cùng cái nữ nhân trong tay đâu? Nên chơi đùa thì vẫn chơi, nên ăn đậu hũ thì vẫn ăn, vui vẻ thích ý quá chừng.

Cho đến một ngày.

Tả Nhị thiếu gia với tâm tình cực tốt lại nổi lên tâm tư đùa giỡn tiểu dã miêu, liền dọc theo đoàn xe vừa thưởng thức mặt trời lặn vừa tìm kiếm tung tích tiểu dã miêu.

Rất xa, liền thấy bóng dáng quen thuộc của người phụ nữ đang rời xa đám người một mình một người ngồi ở trên xe có lọng che mà nhìn mặt trời lặn. Không vì lý do, Tả Liệt bị bóng dáng tiêu điều kia làm cho tâm tình có chút trầm xuống, vì thế thay đổi lộ tuyến, từ sau lưng nàng đi vòng đến bên cạnh.

Ánh hoàng hôn đỏ rực đánh vào trên mặt trên người nữ nhân, nhuộm cho nàng vẻ nhu hòa cùng bình tĩnh đến dị thường, nhưng lại cùng hoàn cảnh hiện tại không hợp nhau, dường như đùng một cái có một thế lực thần bí nào đó đem nàng đặt ở nơi này, vô luận ánh sáng có nhu hòa như thế nào, hoặc dù có điều chỉnh góc mặt để thay đổi bóng tà như thế nào, đều có cảm giác đột ngột khó nói, phảng phất ngay sau đó, nàng liền có thể tiêu tán tại đây trong ánh hoàng hôn chiều tà.

Tả Liệt cau mày, trong lòng lại có chút ủ dột nói không nên lời, không tự giác nện bước nhanh hơn tới gần nàng.

Nữ nhân nghe tiếng quay đầu lại, biểu tình trên mặt trước sau như một, đáy mắt lại mang theo vẻ mê man cùng cô đơn chưa kịp che giấu.

Đôi mắt kia không phải chỉ có thanh lãnh đạm mạc sao? Không phải chỉ có khi bị hắn làm phiền gây rối mới có thể lộ ra vẻ giận dỗi nhàn nhạt ư. Vì cái gì mê man? Vì cái gì cô đơn? Bởi vì Tả Viêm sao? Tả Liệt trong lòng căng thẳng, vì cảm xúc nhè nhẹ mang tên ghen ghét cùng đau lòng vừa mới dâng lên mà có chút kinh ngạc, chợt, liền thoải mái.

Hắn có thể thay thế được Tả Viêm! Tại sao lại không chứ? Hiện tại nhân loại không có bao nhiêu thời gian để lãng phí trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt! Huống chi, đối tượng lại là nữ nhân như vậy?

Buổi sáng hôm nay, cấp dưới đã đem tư liệu thu thập được nữ nhân này đến trên tay hắn. Nàng nguyên bản sinh tồn ở một căn cứ nhỏ, bởi vì căn cứ kia có vài chế độ đối với phái nữ có chút không công bằng, nàng vẫn luôn được sự giúp đỡ của bạn bè mới có thể miễn bị chịu nhục, mãi đến khi Tả Viêm đi vào căn cứ, thu phục người đứng đầu căn cứ. Chính là vấn đề lúc này lại nay sinh, thời điểm nội loạn bên trong căn cứ còn chưa bình ổn, không biết là do ý người hay vẫn là ý trời, căn cứ nhỏ gặp phải đợt tang thi tấn công tán loạn vào sâu bên trong, mấy nữ nhân cũng nhân cơ hội chạy tứ tán, bất quá đại bộ phận nếu không phải rơi vào trong miệng tang thi thì chính là bị người đứng đầu căn cứ đánh chết.

“Tiểu dã miêu, mặt trời lặn tuy đẹp, nhưng không thích hợp để một mình thưởng thức đâu, tôi tạm chấp nhận hạ mình cùng cô làm bạn vậy!” thanh âm lười biếng vang lên, Tả Liệt lại khôi phục nụ cười chiêu bài của hắn, ánh mắt mang theo ý cười khóa chặt nữ nhân đang tức giận nói không lên lời kia.

Tuy rằng không có lập tức rời đi, nhưng nhìn trong mắt Tống Điềm bởi vì hắn tới gần mà theo bản năng dâng lên phòng bị cùng ghét bỏ, trong lòng Tả Liệt nói không ảo não là giả, nhưng như vậy càng thêm khiêu chiến, không phải sao? Huống chi nàng cũng không có lập tức rời đi, này tỏ vẻ tình huống của hắn cũng rất lạc quan, không phải sao?

Cường thế phá hư bầu không khí tiêu điều quanh quẩn quanh thân nữ nhân, Tả Liệt bắt đầu tìm chủ để nói chuyện với Tống Điềm, tuy rằng được đáp lại chỉ có mấy từ, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn một mình nhiệt tình.

Thái dương dần dần lặn xuống không còn bóng dáng, chung quanh đoàn xe bốc cháy lên từng đống lửa trại, âm thanh cười nói giận hờn từ khắp nơi vang lên, khiến người ta nảy sinh ảo giác rằng nơi này không phải mạt thế mà chỉ là một đám khách du lịch tới nơi hoang dã thử thách vui chơi.

À, còn phải xem nhẹ âm thanh nam nữ rêи ɾỉ thở gấp hỗn loạn trong đó. Trong mạt thế, chế độ xã hội, trói buộc đạo đức, cùng với lòng người, đều phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, một khi thứ gì đó vốn đã bị áp lực lâu dài đột nhiên không còn trói buộc, liền sẽ dễ dàng bành trướng và phát nổ, nhân tính trở nên vặn vẹo, đạo đức tín điều đều bị vứt ở sau đầu, chế độ xã hội bị giẫm đạp điên đảo. Thử hỏi, dưới hoàn cảnh như vậy, có bao nhiêu người có thể giữ vững bản tâm?

“Nếu cảm thấy khổ sở, hoặc là cảm thấy phía trước không còn đường để có thể lựa chọn, cô có thể tới tìm tôi.” Bầu không khí dần dần trở nên ái muội cùng xấu hổ, thanh âm trầm thấp của Tả Liệt nghe vào có tính mê hoặc dị thường. “Không cần lại đi tìm Tả Viêm!”

Nhưng đổi lại là ánh mắt như nhìn thấy kẻ ngốc của người phụ nữ. “Ánh mắt của cô là sao đó!?” Cảm thấy chân tình thực lòng ngẫu nhiên mới có của bản thân chỉ đổi lấy một cái liếc mắt như vậy làm Tả Liệt thẹn quá thành giận, giơ tay liền che lại đôi mắt nàng, ai biết được nữ nhân này bị động tác của hắn làm cả kinh, theo phản xạ ngửa ra sau, lại quên mất chính mình đang ngồi ở trên nóc xe nhỏ hẹp.

“A!” Một tiếng kinh hô, người phụ nữ ngã xuống trên mặt đất, bất quá dưới thân lại nhiều thêm một cái đệm thịt.

Tả Liệt cảm thấy đầy cõi lòng đều là nhuyễn ngọc ôn hương, đặc biệt là thịt mềm trước ngực nữ nhân, gắt gao dán lên mặt hắn, cái mũi tràn đầy hương sữa, câu dẫn miệng hắn hướng tới nguồn gốc phát ra mùi hương đó. Vì thế hắn liền ôm lấy nàng cùng nằm trên mặt đất.

Cảm giác được nữ nhân bắt đầu phản ứng lại muốn giãy giụa đứng dậy, Tả Liệt xoay người một cái đem nàng đè ở dưới thân, một tay tay giam cầm đôi tay nàng lêи đỉиɦ đầu, miệng đồng thời tiếp tục tìm kiếm địa phương vừa mới đυ.ng tới kia.

Trong miệng là một mảnh mềm mại, tuy rằng không thấy rõ, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn tiếp tục thăm dò, bàn tay còn lại cũng hướng về núi đồi cao ngất bên kia dần dần áp sát.

“Tránh ra, lưu manh! Tôi hét lên đó!” Nữ nhân cũng cảm thấy thanh âm nhỏ yêu cùng lời nói của mình có chút không đủ tự tin, hét lên sao?

Tả Liệt buồn cười từ trước ngực nàng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt thẹn thùng cùng ánh mắt có điểm kinh hoảng nàng, đột nhiên phát hiện ra phương pháp này kỳ thật là con đường nhanh nhất để đánh vỡ sự thanh lãnh đạm mạc trong đáy mắt của nàng!

Ngửi mùi hương ngực nhũ, Tả Liệt dần dần có chút say mê muốn ngừng mà không được, cúi đầu ở bên tai nàng nói: “Tiểu dã miêu, làm non của tôi đi.” Không màng người dưới thân khi nghe được lời nói của mình mà nháy mắt cứng đờ thất thần, một bàn tay chậm rãi từ vạt áo vói vào, theo bụng nhỏ tinh tế bóng loáng một đường xoa nắn một bên cao ngất, miệng đồng thời ngậm lấy lỗ tai nhỏ xin mà nhẹ nhàng liếʍ cắn, sau đó hô hấp nóng bỏng chậm rãi đi xuống, trên xương quai xanh, trên ngực.

Hắn dùng miệng nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo, cách một tầng áo ngực tìm kiếm hạt đậu đỏ nổi lên sau đó chậm rãi gặm cắn, tay phải phủ lên bên kia, khi mạnh khi nhẹ âu yếm. Cảm giác được Tống Điềm ở dưới thân minh dần dần mềm nhũn thân thể, Tả Liệt buông tâm càng chuyên tâm thăm dò hương thơm tốt đẹp của nữ nhân.

Tay phải rời khỏi nơi cao ngất bắt đầu đi xuống tìm kiếm, vươn một ngón tay thăm dò từ đai quần, chậm rãi đi xuống, tìm được qυầи ɭóŧ nhỏ xin, xuống chút nữa, cách vải dệt tìm được nguồn nhiệt ẩm ướt, cùng tiểu hạch nổi lên đằng trước, ngón trỏ lúc nặng lúc nhẹ ấn xuống.

Dưới sự xoa ấn mãnh liệt, tiểu huyệt dần dần thấm ướt qυầи ɭóŧ, hô hấp của nữ nhân dưới thân cũng dần dần dồn dập. Tả Liệt cũng cảm thấy cả người nóng lên, hạ thân cũng chậm rãi thức tỉnh, hắn muốn nữ nhân này!

Như vậy nghĩ, Tả Liệt buông lỏng sự giam cầm nơi tay người phụ nữ, tính toán bế nàng lên để đổi địa phương khác, ai biết được đôi tay nữ nhân này một khi đạt được tự do lập tức công kích vào yếu huyệt bên hông hắn, nháy mắt nửa người dưới của hắn tê mỏi bất động, ngay sau đó một trận trời đất quay cuồng, hắn cùng nàng thay đổi vị trí, bị nàng đè ở dưới thân.

Khóe miệng nữ nhân dâng lên ý cưới đắc ý đối với hắn, ánh mắt khıêυ khí©h vừa thưởng thức trạng thái quẫn thái của hắn vừa sửa sang lại quần áo bản thân. “Tiểu dã miêu cũng không phải ăn chay đâu, muốn tôi làm nữ nhân của anh ư?” Nói xong liền thay đổi ánh mắt cùng biểu tình, liếc mắt tiếc hận lại ngả ngớn quét qua toàn thân hắn một cái, “Tấm tắc” hai tiếng liền đứng dậy rời đi, không hề để ý đến hắn.

Phía sau truyền đến tiếng nam nhân cười sung sướиɠ.

Tả Liệt nằm trên mặt đất, không tức giận cũng không nóng nảy, cười lớn một trận, đơn giản gối đầu gối lên tay nhìn bầu trời đêm đen thui, chỉ là ý cười nơi khóe miệng vẫn luôn không tan, tâm tình càng tốt hơn nữa.

Dường như lại lần nữa thua ở trên tay nữ nhân này, cũng không có gì không tốt.

Không phải sao?

——————

Lời của tác giả không phải lời editor nhưng là tiếng lòng của editor: Quả Quả thực nỗ lực đó ~~ hy vọng các vị tiểu thiên sứ có thể thông cảm cuộc sống bận rộn của Quả Quả! Đừng bỏ rơi tui mà ~~~~~

[1] Chuunibyou (中二病 – Trung Nhị Bệnh) được viết tắt từ cụm Chuugakusei ninen byou, tức “hội chứng học sinh trung học cơ sở năm 2”. (ai muốn biết thêm thì xemt hử anime nhé, tên phim là tên hội chứng luôn á.)