Sau khi Thác Bạt Chân ra cung tâm tình không tốt, sau sự tình phát sinh lần trước giữa hoàng huynh và hắn ta liền sinh ra ngăn cách, tuy rằng hoàng huynh ngoài miệng không nói nhưng hắn biết hoàng huynh là để ý, dù gì không có nam nhân nào có thể chịu đựng nữ nhân của mình bị mặt nam nhân khác mơ ước.
Vì giữ được đoạn tình huynh đệ này, càng vì bảo đảm an nguy của người trong lòng, hắn ta vẫn luôn đều lần nữa nhẫn nại, nhẫn nại không đi nhìn nàng chú ý nàng, hiện giờ đã qua nửa tháng, nhưng hắn ta lại sống một ngày bằng một năm.
Khát vọng trong lòng bốc lên lần nữa, tự chủ của hắn ta sớm đã quân lính tan rã, nếu không phải lý trí còn sót lại áp chế, chỉ sợ hắn ta sớm đã mất khống chế, sẽ làm ra chuyện không thể đền bù.
Hôm nay hắn ta khó khăn có được cơ hội vào hoàng cung, có cơ hội nói vài câu với nàng ta, lại bị đột nhiên bị hoàng huynh hồi cung bắt gặp, thế nên nhận được một phen răn dạy làm tâm tình không tốt.
“Vương gia ngài về rồi, Vương phi đã xảy ra chuyện.” Quản gia rất xa đứng ở cửa, thấy xe ngựa của Thác Bạt Chân thì nhanh chóng tiến lên.
Thác Bạt Chân nghe vậy vui vẻ, chẳng lẽ là hài tử mất rồi. Vậy thật sự là quá tốt. Hắn ta cũng không thích đứa bé kia, hiện giờ không còn cũng là chuyện tốt.
Huống chi…… Phương Phỉ cũng không thích hài tử của Điền Tuyết Lan, hắn ta tất nhiên càng thiên hướng về người trong lòng của mình, trừ Phương Phỉ không có bất kỳ nữ nhân nào xứng sinh hạ con nối dõi cho hắn.
Về phần vấn đề con nối dõi, Thác Bạt Chân tỏ vẻ hắn không để bụng. Nếu không phải tất yếu, hắn ta không muốn cùng nữ nhân khác sinh hạ hài tử, nếu thật sự tất yếu, muốn một hài tử vẫn là rất đơn giản, bỏ mẹ lấy con phi thường dễ dàng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thác Bạt Chân ánh mắt sáng lên, nhận thấy được chính mình không đúng mau chóng khụ một tiếng nói.
“Vương phi nàng bị bệnh.” Đáp án như vậy làm Thác Bạt Chân rất không vừa lòng, hắn ta phất tay áo định rời đi. Hừ, nữ nhân kia bị bệnh liên quan gì đến hắn ta? Hắn ta cũng không phải đại phu.
“Vương gia, Vương phi bị chính là ôn dịch.” Quản gia ngăn lại bước chân Thác Bạt Chân, trên mặt xen lẫn sợ hãi hoảng loạn cùng với nôn nóng.
Thác Bạt Chân bước chân ngừng một chút, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, đáng chết! Thế nhưng là bệnh ôn dịch.
“Quản gia, nhanh chóng cách ly Tuyết Viên của Vương phi, giam nha hoàn người hầu từng tiếp xúc với Vương phi trong vòng nửa tháng lại, tin tức tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Ngươi mau đi mời đại phu xem cho người trong phủ, nếu có cảm nhiễm lập tức giam lại.”
Thác Bạt Chân đầu óc chuyển nhanh, đây là cơ hội tốt làm Điền Tuyết Lan biến mất, cũng đối với An Thân vương phủ có lợi không hại, nếu là bị người biết được không biết sẽ nháo ra như thế nào phong ba.
Sau mấy phen cân nhắc, Thác Bạt Chân quyết định áp chuyện này xuống, đem Điền Tuyết Lan đưa đến thôn trang ở ngoài kinh thành, cho nàng tự sinh tự diệt. Về phần hài tử, cơ thể mẹ bị chứng bệnh khó lường như vậy, chắc chắn là không sống nổi, cũng đỡ cho hắn ta phải động thủ.
“Quản gia, sau khi xử lý xong thì đưa Vương phi ra thôn trang ngoài kinh thành, nói với người bên ngoài Vương phi sức khỏe kém cần tĩnh tâm dưỡng thai, không được tiết lộ tin tức.” Thác Bạt Chân nghiêm trang hạ mệnh lệnh, trước mắt mà nói đây là biện pháp thoả đáng nhất.
“Vâng, Vương gia.” Quản gia khom mình hành lễ, xoay người đi xử lý.
Điền Tuyết Lan không biết tính toán của Thác Bạt Chân, nhưng cũng có thể suy đoán một vài, bị loại bệnh như vậy nàng là xác định vững chắc không thể ở lại vương phủ, vạn nhất va chạm đến tiểu tâm can của Vương gia thì thật không tốt. Nàng một cái mệnh tiện chết không nói gì, Cao Phương Phỉ thì rất là quý giá đó nha!
“Chủ tử, quản gia tới.” Tập Hương đẩy cửa vào, sa khăn che mặt như cũ khó có thể che dấu bệnh sắc tái nhợt cùng với vệt đỏ chói mắt trên mặt nàng.
Điền Tuyết Lan khụ hai tiếng, trên má tái nhợt xen lẫn hồng nhuận, dáng người gầy ốm bụng cực đại, suy yếu nói, “Cho hắn vào.”
Quản gia sau khi vào cửa mắt nhìn thẳng, hai đầu gối quỳ xuống đất lưng thẳng thắn, “Chủ tử……”
“Thác Bạt Chân bên kia như thế nào?” Điền Tuyết Lan chậm rì rì ngồi thẳng thân mình, đáy mắt hiện lên giảo hoạt.
“Hết thảy như chủ tử sở liệu.” Quản gia có nề nếp, nói chuyện câu chữ rõ ràng, ánh mắt tinh lượng.
Điền Tuyết Lan khóe miệng tươi cười dần dần mở rộng, sự tình quả thật là thuận lợi, Thác Bạt Chân chán ghét nàng đến cực điểm, cho dù nàng “Khuyên giải” Trấn Quốc Công từ quan vì hắn ta, ‘ bán đứng ’ chính cha ruột của mình, hắn ta vẫn đối Cao Phương Phỉ tình cũ khó quên, thậm chí càng thêm chán ghét nàng.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, cũng làm nàng hành sự tiện hơn rất nhiều.
“Nếu như vậy, quản gia ngươi liền đem ta cùng Tập Hương ‘ đuổi ra ’ vương phủ đi!” Điền tuyết xem dứt lời liền ốm yếu nằm trên ghế mềm, nào còn có nửa phần tinh thần vừa rồi.
Quản gia nhận lời, đứng lên, “Vâng.”
Mới chưa được nửa ngày, chủ tớ Điền Tuyết Lan đã bị ‘ đuổi ra ’ khỏi vương phủ, bao lớn bao nhỏ ngồi xe ngựa rời đi kinh thành.
Đối với chuyện này, có người vui sướиɠ khi người gặp họa cũng có nhân tâm sinh đồng tình, chẳng qua những điều này đều không phải thứ Điền Tuyết Lan quan tâm, hiện giờ nàng đã tới thôn trang kinh giao an tâm dưỡng thai, cực kỳ khoái hoạt.
Trong lúc đó Thác Bạt Hoành thường xuyên xuất hiện, bồi nàng nói chuyện phiếm chơi cờ, tương tác với hài tử trong bụng, tựa như hắn mới là trượng phu Điền Tuyết Lan phụ thân hài tử, nửa điểm cũng không coi mình như người ngoài.
Điền Tuyết Lan nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt, tay như có như không vuốt ve bụng, Thác Bạt Hoành cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc. Nhưng thân phận của nàng là phụ nữ có chồng, Thác Bạt Hoành nghiêm khắc mà nói cũng là tiểu thúc của mình, giữa hai người nên là có chút khoảng cách.
“Vương gia……” Xưng hô xa lạ làm Thác Bạt Hoành thần sắc cứng đờ, tâm sinh dự cảm bất hảo, tâm tình trong nháy mắt ngã xuống đáy cốc.
“Giữa chúng ta là quan hệ thúc tẩu, có một số việc không cần nhắc nhở ngươi ta trong lòng biết rõ ràng, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ.” Dù rằng trong lòng không muốn nói ra lời tuyệt tình như vậy, nhưng Điền Tuyết Lan như cũ không muốn hậu hoạn vô cùng.
“Ta hiểu được.” Nghe Điền Tuyết Lan nhắc tới quan hệ thúc tẩu, Thác Bạt Hoành trên mặt thần sắc buồn bã, hắn là biết chuyện kia của Cao Phương Phỉ cùng Thác Bạt Chân, nữ tử trước mặt chính là người bị hại nhiều nhất.
Rõ ràng là tiểu thư khuê các thân phận cao quý, lại bị trượng phu vứt bỏ ghét bỏ thậm chí chán ghét, đều là bởi vì quan hệ thúc tẩu không thể nói kia của Thác Bạt Chân cùng Cao Phương Phỉ.
Tuyết Lan là người bị hại lớn nhất, cho nên nàng đối này rất là kiêng dè, hắn cùng Tuyết Lan cũng là quan hệ thúc tẩu, này sẽ là trở ngại lớn nhất giữa hắn cùng Tuyết Lan.
Đột nhiên phát giác cái gì đó, Thác Bạt Hoành lặng lẽ nắm chặt nắm tay, làm ra một quyết định, một quyết định làm người kinh ngạc.
“Ai da ——”
Thác Bạt Hoành vừa định mở miệng liền nghe được tiếng hô đau của Điền Tuyết Lan, quay đầu vừa thấy liền phát hiện trán nàng thấm đầy mồ hôi như hạt đậu, hàm răng cắn chặt môi dưới, không ngừng hô đau sắc mặt trắng bệch.
“Tuyết Lan nàng không sao chứ?” Thác Bạt Hoành lúc này cũng bất chấp nam nữ khác biệt, bế ngang Điền Tuyết Lan lên.
“Ta…… Hình như…… Sắp sinh.” Điền Tuyết Lan đứt quãng nói, tiếp theo lại là một tiếng đau hô.
“Tập Hương —— Tuyết Lan muốn sinh.” Thác Bạt Hoành ôm Điền Tuyết Lan đi vào thực hiện chuẩn bị tốt phòng sinh, lớn tiếng gào rống nói. Tập Hương nghe tiếng lớn như thế liền thấy không ổn, chạy nhanh buông dược liệu trong tay lôi kéo bà mụ vào cửa.
Thác Bạt Hoành bị đẩy ra cũng không tức giận, hiện tại cả đầu óc hắn đều là bộ dạng Tuyết Lan thống khổ đầy đầu mồ hôi, trong lòng lộn xộn.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ đến cùng với ánh nắng, Thác Bạt Hoành chỉ cảm thấy thần kinh buông lỏng hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại vô cùng sung sướиɠ.
“Sinh…… Sinh…… Chủ tử sinh.” Tập Hương thanh âm hỗn loạn vô tận vui mừng, cũng làm Thác Bạt Hoành nháy mắt hoàn hồn, ba bước cũng làm hai bước vọt vào trong nhà.