Hôn kỳ đúng hẹn tới, cô dâu chú rể một người là tổng tài Lãnh thị một người là tổng tài Ngô thị, hôn nhân của bọn họ không chỉ đại biểu cho cá nhân bọn họ, còn là đại diện cho hai tập đoàn cường cường liên hợp, vô cùng náo nhiệt.
Tuy là Ngô Tuyết Lan yêu thích yên tĩnh không thích xa hoa, cũng không thể không phô trương xa xỉ một lần.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên áo cưới trắng tinh, như được mạ một tầng ánh sáng thần thánh, thế nhưng làm người xem ngây ngốc, luyến tiếc rời khỏi thịnh yến này.
Mặt mày tinh xảo, sống mũi cao thẳng, mắt đào say lòng người, cánh môi tuyệt đẹp hồng nhuận như hoa, dung nhan mỹ lệ như ẩn như hiện dưới lụa trắng.
Ba Ngô vòng lấy cánh tay con gái, trên mặt anh tuấn thành thục mang theo vô tận kiêu ngạo cùng không tha, con gái ông vốn là hẳn là được mọ người chú ý như thế, đáng tiếc sắp thành của nhà người khác.
“Ba ……” Giọng lo lắng vẻ mặt cẩn thận, nháy mắt chữa khỏi tâm linh của ba Ngô.
Sợ cái gì? Con gái dù sao cũng vẫn là con gái ông, sau này bảo con gái về thăm nhà là được rồi, Lãnh Húc Nghiêu kia tiểu tử nếu không đồng ý liền đánh chết nó.
“Tiểu tử thúi, cậu nếu dám khi dễ Tuyết Lan, để nó bị ủy khuất, tôi nhất định cho cậu đẹp mặt.” Ba Ngô huơ huơ nắm đấm, hành động ấu trĩ khiến người buồn cười.
Lãnh Húc Nghiêu lại không dám cười, nghiêm trang nói, “Nếu là Tuyết Lan chịu ủy khuất, con liền tùy ý ba mẹ xử phạt.”
Ba Ngô hừ lạnh một tiếng sắc mặt lúc này mới đẹp không ít, có thể thấy được là vừa lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Này còn tạm được.”
Ngô Tuyết Lan nhận thấy được trong nháy mắt ba Ngô đảo mắt hốc mắt đỏ ửng, trong lòng có chút chua xót. Cô có thể cảm thụ được sự yêu thương của ba mẹ Ngô với mình, tuy rằng đây là với nguyên chủ Ngô Tuyết Lan, lại cũng vô cùng trân quý với cô.
“Tuyết Lan, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, đừng khóc.” Lãnh Húc Nghiêu dắt tay cô dâu, giọng nói khàn khàn có khí phách.
Thời điểm nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út, Ngô Tuyết Lan vô cùng hạnh phúc, nhịn không được ôm lấy cổ Lãnh Húc Nghiêu mà hôn.
Sau khi kết hôn cuộc sống vẫn như ngày xưa, Ngô Tuyết Lan cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có. Cô chưa từng nghĩ đến mình lại có thể gặp được Lãnh Húc Nghiêu ở thời không xa lạ này, gặp được tình yêu thuộc về chính mình, đây là chuyện hạnh phúc nhất đời cô.
Cô ôm mục đích đi vào thời không này, lại thu hoạch được hạnh phúc cùng với tình yêu ngoài ý muốn, mặc kệ sau này kết quả như thế nào, giờ này khắc này cô cũng đã thỏa mãn.
Cô chỉ cầu kiếp này không cầu kiếp sau, cho rằng cô không có kiếp sau. Ôm phần hồi ức này là đủ để vượt qua cuộc sống về sau.
Trong khi tiến hành một cuộc sống hạnh phúc, Ngô Tuyết Lan cũng không quên nhiệm vụ của mình, thời khắc chú ý hướng đi của Lãnh Phong bọn họ.
Lãnh Phong vì Hà Linh Linh một lòng ly hôn để sống cùng cô ta, Bạch Thanh Thanh lại không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý của mình, gắt gao mà dây dưa, một người cắn răng chống cự không ít áp lực.
Ân oán gút mắt giữa mấy người này đủ để viết xuống một cái tuồng kịch dài, không thể nói không xuất sắc.
Bạch Thanh Thanh mềm cứng không chịu, Lãnh Phong vừa đấm vừa xoa bà Lãnh châm chọc mỉa mai cũng không thể làm cô ta thay đổi tâm ý, quyết tâm dây dưa đến cùng, dù sao cô ta có Lãnh Miêu Miêu – con gái Lãnh Phong trong tay, cũng không sợ Lãnh Phong làm ra chuyện gì.
Cô ta giờ đã không còn khát vọng tình yêu của Lãnh Phong, duy chỉ muốn bảo vệ hôn nhân của mình, bảo vệ cho cuộc sống an nhàn của mình.
Cô ta đã đắc tội hết bên nhà mẹ đẻ, Bạch Cường không đáng tin, Phương Lan nơi đó đã sớm hận chết cô ta, trừ bỏ gắt gao bám víu Lãnh Phong, cô ta đã không còn đường lui.
Lãnh Phong rất phản cảm Bạch Thanh Thanh dây dưa khóc lóc kể lể, càng thêm muốn quăng cô ta, niên thiếu yêu say đắm giữ gìn dường như một hồi mây khói, chỉ còn lại có một hồi khói thuốc súng.
Hà Linh Linh ngược lại bất động như núi, đối Lãnh Phong trước sau như một, không biểu hiện chút oán hận nôn nóng nào, nhưng thật ra vô hình chung tạo cho Lãnh Phong không ít áp lực.
Bà Lãnh nhất quán làm cái gậy thọc cứt, không ngừng xúi giục bên tai Lãnh Phong, thề bắt con trai ly hôn với Bạch Thanh Thanh, cưới về một danh môn quý nữ. Bà ta cũng không nghĩ, thân phận Lãnh Phong xấu hổ như vậy, danh môn quý nữ nào dám gả cho anh ta? Đã sớm trốn xa rồi.
Bọn họ cũng không phải là Ngô Tuyết Lan, phấn đấu quên mình vì cái gọi là tình yêu, đừng nói Lãnh Phong không phải người cầm quyền Lãnh gia không có một chút bản lĩnh, chỉ dựa vào những chuyện anh ta đã từng làm, các cô ấy cũng không thể nhịn.
Vì một người phụ nữ bình thường không rõ lai lịch là có thể hung hăng đánh vào mặt của vị hôn thê, ruồng bỏ hôn ước, họ cũng không dám bảo đảm chuyện như vậy sẽ không tái phạm, vẫn nên kính nhi viễn chi tốt hơn. Ý tưởng của bà Lãnh cũng chỉ có thể là hy vọng xa vời mà thôi.
Chuyện cứ vậy kéo dài tiếp, thoáng cái kéo hơn nửa năm, chỉ cần hai vợ chồng vừa thấy mặt liền ầm ĩ không thôi, làm người khác xem hết chê cười cũng nhìn hết náo nhiệt.
Lãnh Húc Nghiêu khó chịu bọn họ quấy rầy mình và vợ yêu thân thiết ân ái, không nói hai lời liền đuổi bọn họ ra ngoài, quả thực bá đạo không thể bá đạo hơn.
Ngô Tuyết Lan click mở giao diện nhiệm vụ trước mặt, tuy rằng dùng thời gian bốn năm năm, tiến độ nhiệm vụ lại không chậm, đã đạt tới 93%, cũng xem như ổn.
Từ phía 008 cô đã biết tích phân cùng tiến độ nhiệm vụ có quan hệ mật thiết, tất nhiên không thể chậm trễ, những năm gần đây hệ thống có tuyên bố nhiệm vụ, tích phân của cô đã được 1860.
“Cốc cốc cốc —— tổng tài, xin hỏi chị có thời gian không?” Giọng nữ ôn hòa vang lên ngoài cửa, Ngô Tuyết Lan lập tức liền nghe ra thân phận người tới.
Giao diện nhiệm vụ biến mất ở trước mắt, Ngô Tuyết Lan xoay bút máy trên tay giương giọng nói, “Vào đi!”
Hà Linh Linh váy đỏ diễm lệ, phong thái thướt tha yểu điệu lay động đi đến, trên mặt tươi đẹp toàn là ý cười.
“Tổng tài……” Cô ta thấp giọng gọi một tiếng, ánh mắt lập loè cung kính.
“Cô đã chuẩn bị tốt rồi chứ?” Ngô Tuyết Lan không ngẩng đầu, âm thanh không mang theo một chút phập phồng.
“Tôi đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ tổng tài căn dặn.” Hà Linh Linh cúi đầu, trên người tản mát ra một cổ khí thế không rõ, mí mắt buông xuống làm người xem không rõ.
“Haizz…… Vậy ngày mốt đi!” Ngô Tuyết Lan không sao cả thở dài, xua tay nói.
“Vâng.” Hà Linh Linh cung kính nhận lời, quyết tuyệt xoay người rời đi.
【 Kích phát nhiệm vụ chi nhánh —— hủy hoại hôn nhân của hai người Bạch Thanh Thanh, nhiệm vụ thành công đạt được 2000 tích phân, thất bại bị phạt giật điện. 】
Ngô Tuyết Lan ánh mắt sáng lên, “008, nhiệm vụ lần này tích phân cao vậy sao? Trừng phạt giật điện kia là cái gì? Nhiệm vụ trước kia không phải đều là tự nguyện sao?”
【 Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ chi nhánh cưỡng chế ban bố, tích phân cao hơn nhiệm vụ phát sinh, xin ký chủ nghiêm túc hoàn thành, nếu không sẽ bị phạt giật điện. 】
008 trả lời ngắn gọn làm Ngô Tuyết Lan sáng tỏ thông suốt, về phần trừng phạt giật điện kia vừa thấy liền không phải thứ tốt, vẫn là không nên thì hơn.
Mới vừa về đến nhà còn chưa kịp mở cửa, Ngô Tuyết Lan liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc, “Chị dâu……”
Ánh mắt chợt lóe, trong mắt Ngô Tuyết Lan hiện lên ý cười, xoay người liền biến mất vô tung.
“Cô tìm tôi có chuyện gì? Không có chuyện gì thì tôi muốn nghỉ ngơi.” Người phụ nữ đối diện vẫn luôn không nói chuyện, Ngô Tuyết Lan mất kiên nhẫn, xách túi chuẩn bị rời đi.
“Từ từ……” Vươn tay gắt gao mà bắt lấy tay Ngô Tuyết Lan, Bạch Thanh Thanh đôi mắt càng đỏ.