Thời gian chớp mắt đã qua bốn năm, đáy mắt mỗi người bạn học đều cất giấu thật sâu lưu luyến cùng với chúc phúc.
Ngô Tuyết Lan cùng mọi người nhất nhất cáo biệt, đảo mắt liền thấy được thân ảnh cao lớn đĩnh bạt của người đàn ông, hai ba bước đi lên ôm lấy vòng eo thon chắc của người đàn ông, đầy mặt hạnh phúc không muốn xa rời.
Các bạn học thấy thế cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, vị hôn phu của Ngô Tuyết Lan bọn họ cũng đều biết, anh thường xuyên tới thăm cô, dần dần cũng quen thuộc với mọi người, hơn nữa Ngô Tuyết Lan vừa giàu vừa giỏi lại gần gũi với mọi người.
Lãnh Húc Nghiêu hướng nơi xa gật đầu, khí thế trên người không giảm nhưng ôn hòa rất nhiều, không hề là kiểu lạnh nhạt người sống chớ gần.
“Kế tiếp muốn làm cái gì?” Lãnh Húc Nghiêu sủng nịch nhìn người yêu, ánh mắt nhu hòa.
“Hừm……” Ngô Tuyết Lan trầm ngâm một chút, sau một lát nói, “Trước tiên nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở cùng anh và ba mẹ, sau đó tìm một công việc.”
Bọn họ trải qua thời gian bốn năm sớm đã bồi dưỡng ra vô số ăn ý, hứng thú lúc ban đầu cũng hóa thành yêu say đắm, không còn là xa lạ.
Vừa mới đi vào cửa nhà, Ngô Tuyết Lan liền nghe được âm thanh cãi cọ ầm ĩ bên trong cánh cửa, trên mặt mang theo hiểu rõ.
Bạch Thanh Thanh sau khi sinh con không lâu liền kết hôn với Lãnh Phong, chuyện lùm xùm giữa bọn họ tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng, nhưng ngại thân phận thiếu gia Lãnh gia của anh ta chỉ phải miễn cưỡng đến, một hồi vui mừng tiệc cưới nháo thật sự cương.
Bà Lãnh vốn không hài lòng tiểu tiện nhân Bạch Thanh Thanh này câu dẫn con trai nhà mình, hại con trai bị hủy thanh danh mất đi quyền thừa kế, nếu không phải vì cháu trai tương lai bà ta đã sớm phát tác, chết cũng không đồng ý hai người kết hôn.
Bà ta nhẫn nại tính tình chờ đợi cháu trai sinh ra, nhưng ai biết Bạch Thanh Thanh lại sinh non sinh ra một đứa con gái ốm yếu, thật sự là muốn tức chết bà ta, càng thêm không kiên nhẫn với Bạch Thanh Thanh.
Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu hai người không tốt, Lãnh Phong người này bị kẹp trong thế làm con làm chồng, lúc trước còn nhờ vào tình yêu đích thực bảo vệ vợ trấn an mẹ, hiện giờ đã hao mòn hầu như không còn.
Sau khi anh ta tốt nghiệp thì làm giám đốc cho một chi nhánh của công ty Lãnh gia, tuy rằng cũng xem như nở mày nở mặt, nhưng so với Lãnh đại tổng tài phong quang vô hạn, anh ta căn bản không chỉ kém một chút, chênh lệch trong lòng lớn hơn nữa.
Về sự nghiệp mọi chuyện không hài lòng, Lãnh Phong đã không còn là người thiếu niên hăng hái khí phách trước đây, sớm đã trở nên lõi đời khéo đưa đẩy, cũng không còn yêu say đắm Bạch Thanh Thanh như thời niên thiếu.
Cuộc sống nhốn nháo khiến người vô cùng mỏi mệt, Lãnh gia thiếu gia đã từng cao cao tại thượng không còn sắc sảo, chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Vị hôn thê mà anh ta đã từng vứt bỏ lại quá nhiều vẻ màu sắc, trở thành đương gia chủ mẫu danh chính ngôn thuận, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng làm anh ta mơ màng hồ đồ lên.
Đàn ông làm việc bên ngoài khó tránh khỏi xã giao, Lãnh Phong cũng sẽ không tránh. Mà lần này một mồi lửa nảy lên chính là vì một người phụ nữ, một người phụ nữ diện mạo mỹ diễm.
Tình yêu thời trẻ cuối cùng không thắng nổi khảo nghiệm của thời gian, hai người chưa từng trải qua thất bại liền không hiểu được quý trọng, chỉ cần một ngòi nổ nho nhỏ liền có thể hủy diệt hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa này.
Nói đến cũng thật buồn cười, năm đó Lãnh Phong ghét bỏ Ngô Tuyết Lan dung mạo diễm lệ đanh đá điêu ngoa, chỉ yêu Bạch Thanh Thanh canh suông nước lã nhu nhu nhược nhược, vì thế không tiếc ruồng bỏ hôn ước nhiều năm. Mấy năm sau lại ghét bỏ chân ái trong lòng, thích phụ nữ loại hình giống với vị hôn thê tiền nhiệm.
“Lãnh Phong, anh có khiến tôi thất vọng không hả.” Tiếng gào rống phẫn nộ ủy khuất của Bạch Thanh Thanh truyền đến, nào còn có dáng vẻ giọng nói nhỏ nhẹ trước đây.
Ngô Tuyết Lan thay dép lê đi đến phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy được người phụ nữ ‘ làm người chú ý ’—— Bạch Thanh Thanh. Một thân váy trắng bao bọc lấy dáng người mảnh khảnh của cô ta, màu da khô vàng thay thế trắng nõn oánh nhuận trước kia, biểu cảm nhu nhược đáng thương trên mặt cũng bị oán độc thay thế, thoạt nhìn không nghĩ là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, ngược lại như là người phụ nữ nông thôn hơn ba mươi tuổi.
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Ngô Tuyết Lan khoanh tay trước ngực, tuy là nghi hoặc ngữ khí đáy mắt lại là hiểu rõ.
Ngô Tuyết Lan đột nhiên xuất hiện đánh gãy cục diện bế tắc trong nhà, ba người Lãnh Phong trên mặt đều là ngượng ngùng. Người phụ nữ ngày xưa bị bọn họ khinh thường nhìn lại tùy ý vứt bỏ sớm đã tới độ cao bọn họ khó có thể với tới, hiện giờ không chỉ có là người cầm quyền Ngô gia, còn là đương gia chủ mẫu Lãnh gia, hoàn hoàn toàn toàn đứng ở đỉnh đầu bọn họ.
Cho dù là không có tình cảm với Ngô Tuyết Lan, trong lòng Lãnh Phong cũng không khỏi sinh ra ý hối hận. Nếu anh ta ngoan ngoãn cưới Ngô Tuyết Lan, cha cũng sẽ không tìm Lãnh Húc Nghiêu về, anh ta cũng sẽ không phấn đấu đến tận bây giờ cũng chỉ là một giám đốc chi nhánh, tập đoàn Ngô thị cũng sẽ là của anh ta dễ như chơi.
Giờ này khắc này, anh ta mới thấy rõ ràng nhìn thông suốt được tầm quan trọng của quyền lực, rút đi ánh sáng người thừa kế Lãnh gia, ánh sáng hoa lệ của con rể Ngô gia, thứ anh ta lấy làm tự hào căn bản không đáng một đồng, ở trong mắt người khác anh ta càng là không là cái gì.
Ánh mắt hoặc khinh thường trào phúng hoặc đồng tình của mọi người đâm bị thương sâu sắc tâm hồn Lãnh Phong, anh ta lại không dám phản bác không dám tùy tiện đắc tội, sống nơm nớp lo sợ sợ đầu sợ đuôi.
“Không có chuyện gì, chỉ là mâu thuẫn nhỏ mà thôi.” Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Lãnh Phong vẫn rất xem trọng mặt mũi.
Ngô Tuyết Lan ngước mắt liếc nhìn anh ta, ánh mắt không gợn sóng. Lãnh Phong thành thục ổn trọng hơn trước kia rất nhiều, quần áo trên người cũng không còn là quần áo định chế, trên mặt mang theo cảm giác tang thương, thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn Lãnh Húc Nghiêu.
“Tốt xấu cũng là người một nhà, các người không cần phân biệt với tôi chứ?” Cười lạnh một tiếng, Ngô Tuyết Lan cũng không phải là dễ lừa gạt như vậy.
“Người một nhà?” Bà Lãnh cất cao thanh âm, sự khó chịu bị đè nén hồi lâu rốt cuộc nhịn không được bùng nổ.
“Nếu Lãnh Húc Nghiêu xem A Phong như người một nhà liền sẽ không để em trai mình làm một giám đốc nho nhỏ của chi nhánh công ty, nếu cô xem chúng tôi như người một nhà cũng sẽ không tính toán chi li với chúng tôi.”
Sản nghiệp Ngô gia phần lớn là trang phục trang sức ngành giải trí, thời điểm hai bên còn hôn ước đồ của Ngô gia còn không phải cung cung kính kính cho bà ta chọn lựa. Hiện giờ lại là tính toán chi li, còn muốn bà ta trả phí dụng trước kia, lúc đó bà ta cũng chẳng để ý món tiền nhỏ này, nhưng sau khi Lãnh Húc Nghiêu quản lý Lãnh gia vốn riêng của bà ta dần dần giảm bớt, chỉ có thể đau mình lấy tiền riêng ra bổ khuyết.
Ngẫm lại chính mình kịch liệt rút lại, còn thừa không có mấy, Lãnh mẫu tức tới cắn răng.
Ngô Tuyết Lan vô tội mở tay ra, “Lúc trước giữa chúng ta có hôn ước, mẹ chồng tương lai lấy chút đồ tôi tất nhiên là đồng ý. Nhưng giờ chúng ta không quan hệ, cớ gì tôi còn tôi phải dàn xếp cho mấy người chứ?”
Thật coi tôi là đồ ngốc à, cho các ngươi chiếm hết tiện nghi sao? Ngô Tuyết Lan trong lòng cười lạnh, trên mặt bày ra sắc mặt một phần việc công xử theo phép công.
“Đúng vậy, Tuyết Lan không nợ mấy người cái gì.” Lãnh Húc Nghiêu cười nhẹ một tiếng, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ngô Tuyết Lan.
Lãnh Phong vẫn luôn không nói gì, lẳng lặng nhìn hai người phụ nữ đấu khẩu, thấy Ngô Tuyết Lan lấy ưu thế áp đảo đánh bại Lãnh mẫu không khỏi tinh thần hoảng hốt.
“Lãnh Phong, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh, anh bỏ ý định này đi!” Bạch Thanh Thanh cắn răng từ trên mặt đất đứng lên, đáy mắt là cố chấp sâu sắc.
Tầm mắt thay đổi, Bạch Thanh Thanh khuôn mặt dần dần rõ ràng, Lãnh Phong thở dài một hơi, lộ vẻ mỏi mệt xua tay.
“Cứ dây dưa như vậy có ý nghĩa sao?” Những lời này như hỏi cô ta cũng là hỏi chính mình, Lãnh Phong nhắm mắt lại trầm tư.