Đảo mắt đã đến ngày thi đại học, chuyện của hai người Bạch Thanh Thanh Ngô Tuyết Lan quyết định tạm thời buông ý định chuẩn bị chiến tranh, dù gì tiền đồ của mình quan trọng hơn, tra nam tiện nữ khi nào đều có thể đối phó.
Dưới sự đồng hành của người nhà, Ngô Tuyết Lan thuận lợi hoàn thành kỳ thi đại học, chờ lúc cô ra ba Ngô mẹ Ngô cùng với Lãnh Húc Nghiêu vây quanh lên.
“Thế nào?” Dù rằng biết năng lực của con gái, làm cha mẹ vẫn nhịn không được hỏi nhiều hai câu.
“Phát huy cũng không tệ lắm.” Ngô Tuyết Lan hơi cười, cũng không có dáng vẻ mất kiên nhẫn.
Sau khi ba Ngô mẹ Ngô cao hứng rời khỏi, Ngô Tuyết Lan đi đến trước mặt Lãnh Húc Nghiêu, “Sao anh không hỏi em? Chẳng lẽ anh không quan tâm em sao?”
“Em sẽ để cho mình thất bại sao?” Lãnh Húc Nghiêu nhướng mày, lạnh nhạt trên mặt khó được sinh động như thế.
Ngô Tuyết Lan là người rất kiêu ngạo, tuyệt đối không cho phép thất bại, dựa theo tình trạng hiện tại mà nói chính là chứng cưỡng bách, này cũng không biết là tốt hay xấu.
“Tất nhiên là không rồi.” Cao cao nâng cằm lên, như là thiên nga trắng cao quý ưu nhã, làm người loá mắt.
“Hả? Kia không phải em trai tốt của anh và em dâu sao?” Khóe mắt dư quang quét đến thân ảnh suy sụp cách đó không xa, Ngô Tuyết Lan như vô tình nói.
“Quản bọn họ làm gì, hiện tại em hẳn là nên suy xét về lễ đính hôn của chúng ta.” Lãnh Húc Nghiêu toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt trên người Ngô Tuyết Lan, cũng không chứa được người khác.
Lãnh Phong cũng chú ý tới chỗ hai người, chẳng qua bây giờ tâm trạng anh ta rất không ổn, cũng không muốn đi kiếm chuyện, chỉ là ôm Bạch Thanh Thanh an ủi.
“A Phong, nếu em thi không tốt làm sao bây giờ đây?……” Lải nhải liên miên, Bạch Thanh Thanh đầy đầu óc chỉ có một câu.
Bản thân người mang thai liền cần phải tĩnh dưỡng, nhưng chuyện thi đại học như vậy cô ta sao có thể tĩnh dưỡng? Thành tích cô ta vốn dĩ đã không tốt, hiện tại càng nát bét, cô ta đã có thể tưởng tượng đến trường hợp mình bị người khác cười nhạo.
Lãnh Phong sắc mặt không kiên nhẫn, anh ta phát huy cũng không tốt lắm, cũng may ngày thường vững căn bản, cũng coi như là phát huy bình thường.
“Không sao đâu Thanh Thanh, em có mang bản thân nên tạm nghỉ học, chuyện trong trường học em không cần nhọc lòng, anh sẽ giúp anh giải quyết. Tương lai dù em có tìm không được công việc, anh cũng sẽ chăm sóc em thật tốt, đến lúc đó em chỉ cần an tâm ở nhà tu dưỡng thân mình là được rồi, anh còn nuôi được em mà.”
Lãnh Phong là chủ nghĩa đàn ông, ngay từ đầu cũng không trông cậy nhờ vào vợ, chỉ hy vọng tìm một người vợ ôn nhu hiền huệ, cũng không để ý cái này.
Người yêu an ủi làm trong lòng Bạch Thanh Thanh dễ chịu rất nhiều, rốt cuộc ngừng khóc. Đây mới là mục đích chân chính của cô ta, làm việc khổ cực ở ngoài sao so được với làm phu nhân nhà giàu cơ chứ!
“Chuyện đính hôn của bọn mình……” Bạch Thanh Thanh thẹn thùng cười, rúc vào trong lòng ngực Lãnh Phong.
“Nửa tháng sau.” Lãnh Phong cũng cười cười, cuối cùng có một chuyện tốt.
“Ừm!” Bạch Thanh Thanh tinh tế lên tiếng, trong mắt lập loè mưu tính, chỉ cần đính hôn là ổn rồi, dù sao đính hôn và kết hôn không có gì khác biệt, đến lúc đó cô ta liền có bảo đảm.
Nửa tháng qua đi hai người Lãnh Phong cũng tiến hành đính hôn đơn giản, chỉ là ngày đó trong lòng Lãnh Phong nổi lên một vướng mắc không lớn không nhỏ, cuối cùng trở thành một cây gai trong lòng.
Đính hôn là lúc cha mẹ hai bên đều phải có mặt, mặc kệ Bạch Thanh Thanh coi Bạch Cường là đồ bỏ cũng chỉ có thể đồng ý, chỉ là chính cô ta cũng không ngờ đến, Bạch Cường mang theo một người ngoài dự đoán —— Phương Lan.
Phương Lan tự nhiên hào phóng ngồi xuống, thái độ tự nhiên chào hỏi với mọi người, khiến người khác không bắt lỗi được. “Chào mọi người, tôi là mẹ của Thanh Thanh - Phương Lan.”
Nhận thấy được bộ dáng trợn mắt cứng họng của Bạch Thanh Thanh, Phương Lan ôn nhu cười, “Sao vậy Thanh Thanh, không quen mẹ sao?”
“Sao…… Như thế nào sẽ?” Bạch Thanh Thanh miễn cưỡng rặn ra nụ cười, yên lặng cúi đầu ánh mắt lập loè.
Quan hệ giữa Lãnh Phong và Bạch Thanh Thanh đã thân mật khăng khít, nhưng anh ta trước nay cũng không biết mẹ đẻ của Bạch Thanh Thanh vẫn còn sống trên đời, sống tốt.
Tình yêu đã từng hoàn mỹ nay lây dính một tia bụi bặm trong lòng anh ta, giữa người yêu thân mật thì không cần che dấu, nhưng Bạch Thanh Thanh lại che giấu chuyện quan trọng như thế, Lãnh Phong khó có thể tin lại không thể không tin.
Tình yêu ngây thơ mong manh dễ vỡ, cảm tình giữa hai người Lãnh Phong cũng không phải không gì phá nổi như trong tưởng tượng, mà nguyên do làm cho cảm tình bọn họ càng thêm trưởng thành vững chắc, đơn giản chính là Ngô Tuyết Lan đã từng dây dưa không ngớt mà thôi. Ngô Tuyết Lan dây dưa không cam lòng cùng với bà Lãnh đủ loại cản trở, làm Lãnh Phong bọn họ sinh ra cảm giác nguy cơ, đồng thời kích phát tâm huyết người thiếu niên.
Tình yêu chưa từng trải qua sóng gió yếu ớt dễ gãy, như đóa hoa trong nhà ấm, nhìn qua kiều diễm ướŧ áŧ, trên thực tế suy yếu bất kham, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy là có thể sụp đổ, tiêu tán mà đi. Chỉ có tình yêu đã trải qua mưa gió phiêu diêu, mới có thể trưởng thành trong nghịch cảnh, trở thành hoa vương hoàn toàn xứng đáng.
Đáng tiếc chính là…… Hiện tại Ngô Tuyết Lan cũng sẽ không ngây ngốc cản trở tình yêu của hai người, ngược lại quạt gió thêm củi, thế cho nên cảm tình của bọn họ chỉ là mặt ngoài, chỉ cần một hạt giống là có thể ly gián hai người.
Ngô Tuyết Lan vẫn ngồi ở bên người Lãnh Húc Nghiêu trầm mặc không nói đột nhiên cong cong khóe môi, không có cô tưới, đóa hoa tình yêu này đến cùng có thể trưởng thành đến cỡ nào đây? Chỉ mong sẽ không làm cô thất vọng.
Bạch Thanh Thanh đắm chìm giữa cảm xúc không thể tự kiềm chế của mình, thế nên không phát hiện sắc mặt Lãnh Phong trong nháy mắt âm trầm, do đó bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giải thích.
Hiện tại Lãnh Phong chỉ là một thiếu niên dễ xúc động, cũng không lão luyện như sau khi trưởng thành, phương thức anh ta tự hỏi vấn đề cũng rất cố chấp. Không có xã hội rèn luyện, toàn bộ thể xác và tinh thần anh ta đều đặt trên người Bạch Thanh Thanh, vậy nên cực kỳ mẫn cảm.
“Em dâu sắc mặt em không tốt lắm, chẳng lẽ là không khỏe sao?” Ngô Tuyết Lan cười thầm một tiếng, ra vẻ quan tâm.
“Em không có việc gì.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng sắc mặt tái nhợt lại bán đứng cô ta.
Bà Lãnh cũng không thích Bạch Thanh Thanh, nếu không phải nể có cháu trai bà ta chết cũng sẽ không đồng ý, tất nhiên sẽ không hạ thái độ giao thiệp với người nhà Bạch Thanh Thanh. Hai người Lãnh Húc Nghiêu cũng rảnh làm nóng bầu không khí với người không liên quan, thế cho nên xấu hổ bầu không khí gần như đọng lại.
Chờ đến khi xong xuôi, Ngô Tuyết Lan vỗ vỗ ngực cảm giác thả lỏng một hơi, “Còn như vậy nữa em phải nghẹn chết.”
Cô thè lưỡi, thiếu nữ xinh xắn nhìn không sót gì. Dù sao cô có thông minh thành thục cỡ nào, vẫn chỉ là thiếu nữ hai mươi, ở trước mặt người quen cô không cần ngụy trang.
“Đây là chính bọn họ lựa chọn, ấm lạnh tự biết.” Lãnh Húc Nghiêu nắm cổ tay thiếu nữ, thong thả ung dung nói.
“Cũng đúng, chúng ta chỉ lo sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.” Ngô Tuyết Lan thấy cũng sắp tới lúc mấu chốt, chỉ còn chờ cho một đòn trí mạng, đến lúc đó cô liền không nhúng tay chuyện Lãnh Phong nữa.
Bàn tay ấm áp nắm lấy bả vai thiếu nữ, người đàn ông tới gần gương mặt cô khẽ hôn, nói mơ hồ không rõ, “Thật ngoan……”
Ở thế giới này đã được hơn năm tháng, Ngô Tuyết Lan cũng coi như thích ứng phong tục nơi này, gương mặt chỉ là thoáng đỏ lên, cũng không có đẩy ra.
Bên này ấm áp như xuân, Bạch Cường nơi đó lại là gió lạnh lạnh thấu xương, chỉ kém đánh nhau luôn.
Bạch Thanh Thanh khó được bỏ qua Lãnh Phong, về đến nhà nhìn thấy Phương Lan lắp bắp hỏi, “Mẹ……Sao mẹ lại ở đây?”