Ba Ngô biết ông Lãnh người lý lẽ, đành gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nếu không phải Lãnh Phong hồ đồ như vậy, chỉ sợ con gái cũng sẽ không kịp sớm tỉnh ngộ.
“Nếu anh Lãnh đã biết A Phong không thích hợp với Tuyết Lan, chúng ta đây liền từ hôn đi! Tuyết Lan còn nhỏ, chúng tôi còn muốn nuôi nó thêm mấy năm.”
Lời này cũng coi như là lời nói thật, chỉ là mấy phần thật mấy phần giả thì không biết.
Ông Lãnh biết đây là ba Ngô đã nể mặt ông rồi, để ông không quá mất thể diện, trong lòng cảm kích không thôi, há mồm liền muốn đồng ý.
“Không được —— Ngô Tuyết Lan là vị hôn thê của A Phong, cho dù là muốn từ hôn cũng không nên là Ngô gia các người nhắc tới.”
Bà Lãnh phát điên, bà ta tuyệt đối không cho phép con trai nhà mình bị nha đầu thúi Ngô Tuyết Lan này từ hôn, đó là một sỉ nhục lớn.
Chuyện từ hôn một khi truyền ra thì việc A Phong ruồng bỏ hôn ước cũng coi như là được chứng thực, tương lai còn có thiên kim hào môn nào dám gả cho nó?
Thứ bại hoại Bạch Thanh Thanh kia tuyệt đối không thể gả cho con trai bảo bối của bà ta, Ngô Tuyết Lan không có tư cách đó, nhưng việc này nếu truyền ra ngoài, tương lai con trai bà ta còn có thể cưới được người tốt sao?
Mặt ba Ngô đều thay đổi, cũng bất chấp nam tốt không cùng nữ đấu liền muốn mắng bà Lãnh, lại bị Ngô Tuyết Lan ngăn cản.
“Theo ý bà, chỉ có thể con trai bảo bối của bà vứt bỏ tôi, tôi lại không thể vứt bỏ anh ta sao?” Ngô Tuyết Lan nhướng mày, bà Lãnh ích kỷ cũng là nằm trong dự kiến.
Dù sao lòng người đều thiên vị, thiên vị con trai ruột của mình trách cứ người ngoài là bản năng, cũng là lẽ thường tình.
Nhưng lần này đối tượng là Ngô Tuyết Lan cô, cô cũng là người ích kỷ, dù chỉ là vì nhiệm vụ cô cũng sẽ không nhượng bộ.
“Tôi không có ý đó.” Tuy rằng trong lòng đúng thật là ý này, nhưng bị nói thẳng ra bà Lãnh trong nháy mắt hoảng loạn.
Lãnh Phong vẫn luôn muốn mở miệng, dù sao bà Lãnh mẫu là thật lòng bảo vệ anh ta yêu thương anh ta, nhưng mỗi lần đều bị ông Lãnh trừng mắt nhìn không dám nói lời nào, lúc này thấy bà Lãnh á khẩu không trả lời được, cuối cùng chịu đựng tầm mắt băng hàn của ông Lãnh mà mở miệng kêu gào.
“Ngô Tuyết Lan, người có lỗi với cô là tôi, cô không cần nhằm vào mẹ của tôi.” Đã quen Ngô Tuyết Lan trả giá cùng nhân nhượng, Lãnh Phong sớm đã đem phần cao ngạo tự đắc này che dấu ở trong xương, muốn biến mất cũng không được.
“Tôi nhằm vào bà ta? Thật là chê cười.” Ngô Tuyết Lan cười to ra tiếng, cô chẳng qua là phản kích đúng lúc mà thôi, sao lại thành có ý định nhằm vào chứ?
“Chỉ cho phép bà ta khi dễ tôi, tôi liền nói một câu cũng không được sao? Lãnh Phong anh thật đúng là ích kỷ nha!”
Ngô Tuyết Lan chép chép miệng, còn đỡ cô không phải nguyên chủ, nếu không thương tâm muốn chết chưa biết chừng! Tình yêu thật là quá đả thương người.
“Cô…… Cô…… Cô……” Lãnh Phong run rẩy nói không ra lời, miệng lưỡi Ngô Tuyết Lan càng ngày càng sắc bén anh ta căn bản không phải đối thủ.
“Nếu mọi người đều ở tôi đây liền đem lời nói ra.” Ngô Tuyết Lan tiến lên hai bước, biểu cảm trên mặt rất là trịnh trọng.
“Lãnh Phong, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã cuối cùng cũng kết thúc đi! Thời thơ ấu tôi xem anh là anh trai, thời thiếu nữ tôi xem anh là đối tượng thầm mến, anh có biết lúc chúng ta đính hôn tôi vui biết bao không?”
Ngô Tuyết Lan lã chã rơi lệ, nước mắt này không phải cô muốn khóc, mà là phản ứng chân thật nhất của thân thể này. Vốn dĩ cô có thể ngăn lại, nhưng không muốn cũng không nghĩ, đây là một mối tình đầu chua xót của thiếu nữ hoa quý cũng là hận ý thâm trầm nhất.
“Nếu anh không thích tôi, vì sao lại đồng ý đính hôn? Vì sao không nói cho tôi, tôi sẽ không dây dưa anh. Nhưng anh lại cố tình tìm Bạch Thanh Thanh tới nhục nhã tôi, anh biết những người đó đàm tiếu sau lưng tôi thế nào không? Bọn họ đều nói tôi vô dụng vô năng, cả vị hôn phu của mình cũng không quản được, đường đường thiên kim tiểu thư còn so ra kém một người thường, cho không cũng không có người muốn.”
Có lẽ Ngô Tuyết Lan có sai, nhưng sai lầm lớn nhất của cô chính là thích Lãnh Phong, nếu không phải thích Lãnh Phong cô sẽ không bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, sẽ không lo được lo mất, càng sẽ không tự hạ giá trị con người đi đối nghịch với tiểu nhân vật như Bạch Thanh Thanh.
Chỉ với thân phận thiên kim Ngô thị, muốn giáo huấn Bạch Thanh Thanh có gì khó khăn? Nhưng cô không làm như vậy, ngược lại bị Bạch Thanh Thanh nắm mũi, còn không phải bởi vì cô không muốn khiến Lãnh Phong khó xử, cũng cho mình một cơ hội quay đầu lại.
Cho dù lúc trước cô ra tay hãm hại Bạch Thanh Thanh, cũng chỉ là mấy trò vặt của con gái, mỗi lần cũng đều bị Bạch Thanh Thanh bốn lạng đẩy ngàn cân đánh trả về, hoặc là bị Lãnh Phong ngăn trở, ngược lại bị hỏng thanh danh.
Nhưng cô không ngừng nhượng bộ đổi lấy chỉ là vô tình vô nghĩa vô cớ hãm hại, cùng với cửa nát nhà tan.
Mẹ Ngô thấy con gái khóc như vậy thì đau lòng muốn chết, một đôi mắt đào hoa nhiễm ánh nước, vì để không khóc ra tiếng cô chỉ có thể duỗi tay che miệng lại.
Con gái bà yêu thương nhất! Thì ra trong lúc bà không biết chịu khổ nhiều như vậy, chịu tội nhiều như vậy, nhưng nó trước nay đều chưa từng oán giận, lúc về nhà vĩnh viễn đều là mặt đầy tươi cười.
So với mẹ Ngô lộ cảm xúc ra ngoài, ba Ngô còn tính tốt chút cũng càng nội liễm chút, hốc mắt cũng đỏ lên.
Ông Lãnh nhìn một màn này, đôi tay nắm chặt, trong lòng áy náy kích động vô hạn.
Chuyện đính hôn là ông làm chủ cũng là ông đồng ý, không nghĩ tới ý tưởng của ông trong khoảng thời gian ngắn lại tạo thành thương tổn lớn cho Tuyết Lan như vậy, cảm xúc áy náy không ngừng cắn nuốt ông, làm ông muốn đền bù.
Lãnh Phong cũng sợ ngây người, ở trong mắt hắn Ngô Tuyết Lan vẫn luôn kiêu ngạo kiên cường, cho dù anh ta ném quà sinh nhật cô tặng anh ta, cho dù là anh ta mang theo nữ nhân khác nhục nhã cô, cô đều mỉm cười, vẫn duy trì kiêu ngạo tự tôn của thiên kim thế gia, trước nay cũng không chịu cúi đầu, giống như là ngày mùa hè nắng gắt.
Anh ta chưa từng gặp qua dáng vẻ Ngô Tuyết Lan thương tâm muốn chết như vậy, khiến anh ta không biết làm sao.
“Thực xin lỗi.” Lãnh Phong lúng ta lúng túng nói ra những lời này, khó được sinh ra một loại cảm xúc tên là áy náy, nhưng chỉ là một tia mà thôi.
“Lãnh Phong, chuyện khác tôi đều có thể không so đo, bởi vì thích bởi vì yêu tôi đều có thể không so đo. Nhưng là Bạch Thanh Thanh, tôi tuyệt đối không thể chịu đựng. Hành vi của anh thật sự làm tôi quá thất vọng, từ nay về sau chúng ta từ hôn, nam cưới nữ gả không liên quan tới nhau, anh sống với Bạch Thanh Thanh cả đời đi thôi!”
Thấy Lãnh Phong còn muốn mở miệng nói chuyện, Ngô Tuyết Lan nhanh chóng quyết định lấy chứng cứ đã sớm chuẩn bị tốt trong ba lô ra, ném vào mặt Lãnh Phong.
“Hôm nay tôi nhất định phải từ hôn, quân nếu vô tình ta liền hưu. Anh nếu tiếp tục dây dưa như vậy nữa, tôi sẽ đem chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của anh truyền ra ngoài, đến lúc đó ta xem anh làm thế nào.”
Lãnh Phong là người thừa kế của Lãnh gia, tương lai suy cho cùng phải làm chủ, nếu dang tiếng thất tín bội nghĩa không nói thành tin truyền ra ngoài chẳng khác nào là chặt đứt tất cả đường lui của anh ta, cô không tin Lãnh Phong sẽ không để bụng.
Trên thực tế Ngô Tuyết Lan đánh cuộc chính xác, Lãnh Phong rất để ý thanh danh. Nghĩa khí nhất thời trước đó anh ta có thể tạm thời quên, nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở anh ta, anh ta chết tiệt để ý.
Bà Lãnh không cần nhìn cũng biết đó là thứ gì, cho dù tức run cả người hận không thể đánh chết Ngô Tuyết Lan, bà ta lại vì con trai không thể không nén giận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chúng ta từ hôn, Lãnh gia chúng tôi không chứa nổi tôn đại Phật cô.”
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phát sinh, đạt được 500 tích phân. 】Ngô Tuyết Lan vừa lòng, cũng không uổng phí cô hao tổn tâm cơ.
“Bạch bạch bạch ——” tiếng vỗ tay vang lên ngoài cửa, nháy mắt khiến cho mọi người chú ý.