Chương 942: Người nhà thời loạn thế 29
Edit: Jess93
Kamizumi Masako được tính là người cực kỳ am hiểu về nước Đại Diễm, chẳng những có thể nói lưu loát ngôn ngữ nước Đại Diễm, còn có thể biết rõ rất nhiều lịch sử điển cố.
Kỳ thật ngoại hình cô ta cũng không đáng ghét, nếu như chính cô ta không nói, ngươi rất khó nhận ra Kamizumi Masako là người Đông Dương.
Thực sự chịu không nổi đều khai ra toàn bộ Kamizumi Masako mặt xám như tro nói với Lâm Tịch: "Cô không thể gϊếŧ tôi, chẳng phải nước Đại Diễm các người luôn nhấn mạnh 'Hai nước giao tranh, không chém sứ' sao?"
Lâm Tịch mỉm cười: "Thứ nhất, tôi chỉ đại biểu cá nhân tôi, dù có thể đại biểu thì cũng là cho dân chúng nước Đại Diễm bị các người tùy ý ức hϊếp, không thể nói quốc; thứ hai, xin hỏi cô là 'Sứ' sao? Cô không phải, cô ấy hả, chính là một tiện nhân hết ăn lại nằm thuận đường dựa vào vẻ ngoài đổi một chút tình báo, không cần phải đem chính mình nói đến vĩ đại như vậy."
Lâm Tịch học giọng điệu cô ta: "Hiện tại cô đã không còn giá trị, cho nên tôi cũng chỉ có thể bày tỏ vô cùng tiếc nuối."
Ngươi có tư cách gì đứng trên thổ địa nước Đại Diễm chúng ta, còn muốn bày ra một mặt cao cao tại thượng?
"Tiêu Trúc Nhàn, tôi thừa nhận coi thường cô, thế nhưng nếu như nước Đại Diễm các người dám gϊếŧ tôi, Đại Đông Dương chúng tôi sẽ làm cho các người kiến thức đến lửa giận của chúng tôi!"
Đạo lý nói không thông, liền bắt đầu uy hϊếp?
A, vậy thì cứ để lửa giận của nước Đại Đông Dương tới mãnh liệt hơn chút đi!
Trong tay Lâm Tịch đột nhiên xuất hiện một cây sáo ngắn, cô "Két két" đem cây sáo thổi ra một loại âm thanh như cửa gỗ bị gió thổi đến mức sắp tan thành từng mảnh.
"Tôi thật sự sợ đó, tôi thật sự không dám gϊếŧ cô, người nước Đại Diễm chúng tôi quả thật sẽ không gϊếŧ cô, nhưng sói nước Đại Diễm chúng tôi sẽ." Lâm Tịch nói xong, mở cửa xe, một chân đem Kamizumi Masako đá ra cửa xe: "Ăn cơm đi! Mới mẻ nóng hổi!"
Trong gió, lờ mờ truyền đến hai tiếng tru kéo dài.
Mặc niệm một chút, Tằng Thiệu Quân thực sự quá đáng thương, liên tục tổn thất hai vị di thái thái.
"Chị hai, chị mở cửa xe rất soái, nhưng chị thổi sáo thật khó nghe." Tiêu Cẩm Ngọc bịt lỗ tai nói.
"Khó nghe rất bình thường, bởi vì đây không phải cho người ta nghe." Lâm Tịch chững chạc đàng hoàng giải thích.
"Chị hai, chị mắng chửi người!"
Lâm Tịch vô tội buông buông tay, cũng không có nha, thật sự không phải là thổi cho người ta nghe.
Coi như xe này là xe Jeep, tại mùa thu trong núi Ngọc Huyền cũng không có tác dụng quá lớn.
Tiêu Bá Dận chỉ ghé qua núi Ngọc Huyền một lần, Lâm Tịch mặc dù là một kẻ mù đường, nhưng bên núi Ngọc Huyền này có câu tục ngữ: Đường lên núi ngàn ngàn vạn vạn, đường vào làng chỉ một đầu.
Ý là trên núi không có đường, chỉ có thể dựa vào đám thợ săn quen thuộc địa hình dẫn đường.
Thế nhưng con đường vào chân núi này, trên cơ bản chỉ có một đầu, ai cũng không lạc được.
Còn không có tới mùa đông, gió lạnh thấu xương giống như những lưỡi dao sắc bén cào trên mặt khiến người đau nhức, từng đoàn từng đoàn sương mù lăn lộn, lăn qua lăn lại bỗng nhiên tới lui, giống như trong ngọn núi lớn này thật sự có yêu quái gì đó đang cưỡi mây lướt gió.
Tiêu Trúc Cẩn nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Cô ấy từng thấy núi, cũng từng leo núi, ngẫu nhiên cô ấy sẽ đi chùa đạp thanh, ngắm lá đỏ, thế nhưng ngọn núi như vậy cô ấy thật đúng là chưa từng thấy.
Dưới núi là bách biếc tùng xanh, trên núi lại là tuyết trắng mênh mông, nghe nói những băng tuyết đó cho dù đến mùa hè cũng sẽ không tan.
Mà giữa sườn núi lại là mây mù liên miên bất tuyệt bao phủ, đem xanh ngắt lóe mù mắt cùng băng tuyết trên núi ngăn cách thành hai thế giới khác nhau.
Hiện tại mấy người cũng mang theo mũ da chồn cùng khẩu trang lớn, đem mặt che phủ cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt lên đường.
Xe bị Lâm Tịch tìm một chỗ giấu đi.
Thật ra là ném vào trong không gian, Lâm Tịch vốn dĩ cũng muốn mang theo chiếc xe còn lại, nhưng lúc đó chẳng những có người xa xa vây xem, đội duy trì trật tự cũng đã chạy tới.
Vì ngăn ngừa quá mức kinh thế hãi tục mang đến cho người ủy thác phiền toái không cần thiết, cô vẫn nhịn đau vứt xuống.
Về phần những vật kia, bao gồm xăng đều bị Lâm Tịch phân phối một chút, trên người mỗi người đều cõng ít đồ.
Bao đồ Lâm Tịch cõng đương nhiên là lớn nhất.
Tiêu Bá Dận rất kỳ quái, mặc dù ông ấy chưa từng thấy con gái nhà mình nổ súng, nhưng thấy động tác lên đạn nước chảy mây trôi của cô, cảm giác khẳng định biết bắn súng, lái xe cũng là quen thuộc, mặc dù có chút mù đường.
Hiện giờ lại thêm lực lớn vô cùng, Tiêu Bá Dận không biết đứa con gái này sẽ còn mang đến cho ông ấy bao nhiêu kinh hỉ.
Được rồi, tiền mặc dù không có, có người là được.
Khí hậu rất ác liệt, dọc theo con đường này bọn họ cũng là màn trời chiếu đất chịu không ít khổ, thế nhưng ngay cả nhỏ nhất Cẩm Ngọc đều không có kêu lên một câu khổ.
Hơn nữa trầm mặc ít nói Tiêu Trúc Cẩn tính cách rõ ràng trở nên rộng rãi, điều này khiến Tiêu Bá Dận cảm thấy quyết định trước đó là chính xác.
Nhưng bọn nhỏ có hiểu chuyện đến đâu, ông ấy tóm lại là chủ một nhà, không thể cái gì cũng để con gái dùng bả vai non nớt kia đi gánh.
Hai cha con tranh chấp nửa ngày, Lâm Tịch nói: "Cha, con ngẫu nhiên trông thấy một cuốn sách dạy người cường thân kiện thể tại Tàng Thư lâu của Tằng gia, cho nên thân thể con mới có thể tốt như vậy, cha đừng giành với con, những vật này con thật sự cõng được."
Tạo ra một cuốn sách không tồn tại, tối thiểu có thể giải thích vì sao cô có thể thuần thục dùng ngân châm điểm huyệt xử lí những người Đông Dương kia cùng Liễu Liên.
Trên đường đi, Lâm Tịch nói ngắn gọn những uất ức người ủy thác chịu tại Tằng gia, ngược lại cũng không phải chỉ trích cha mẹ gả cô đi là sai lầm, mà là muốn cho Tiêu Bá Dận hiểu rõ, vì cái gì đứa con gái này sẽ có biến hóa lớn như vậy.
"Bọn họ đều xem thường con, trong nhà không ai để ý đến con, thế nên con thường xuyên đi Tàng Thư lâu đọc sách gϊếŧ thời gian."
Về phần tại sao biết lái xe, bắn súng, tự nhiên đều là Tằng Thiệu Quân cõng nồi.
Trên mặt Tiêu Bá Dận có nét hổ thẹn.
Là ông ấy làm cha không tốt, không thể bảo vệ tốt con gái của mình, làm con bé ở trong nhà mình bị người ta tính kế.
Lâm Tịch cảm thấy người cha này cũng không tệ, mỗi khi có nguy hiểm ông ấy đều đứng phía trước mọi người.
Ông ấy không có bản lãnh gì, không thể đảm bảo bọn nhỏ bình an, nhưng ông ấy có thể đảm bảo một khi có nguy hiểm phát sinh, ông ấy vị chủ nhà này sẽ là người đầu tiên ngã xuống.
Muốn tổn thương các con của ông ấy, trừ khi ông ấy cũng đã chết.
Long tích là xưng hô người Tiêu gia gọi loại địa thế sinh ra long mạch này, thôn nhỏ dưới lưng long tích kia gọi là Vương gia mộ.
Lúc Lâm Tịch bọn họ chạy tới Vương gia mộ, đã là hai ngày sau, đúng là nhìn núi làm ngựa chết, rõ ràng tòa núi lớn nguy nga kia ở trước mắt, nhưng đi như thế nào cũng đi không tới.
Hầu như mỗi người đều té ngã, ngoại trừ Lâm Tịch.
Hai ngày nay vào lúc ngủ ngoài trời, Lâm Tịch đều sẽ kiên nhẫn dạy bọn họ hai mươi Đoạn Cẩm.
Kỳ thật người Tiêu gia đối với bát đoạn cẩm đều rất quen thuộc, nhất là Tiêu Bá Dận, Lâm Tịch chỉ một chút liền thông.
Chẳng qua tăng cấp nhất nhanh vẫn là Tiêu Cẩm Ngọc.
Lâm Tịch nghĩ nếu thiên phú nhóc con này tốt như vậy, chờ đến Vương gia mộ dàn xếp xong, Lâm Tịch lại đem Nguyệt Chi Tôi Thể thuật cũng truyền cho hắn.
Đợi đến khi trông thấy thôn nhỏ Vương gia mộ thưa thớt hơn hai mươi gia đình kia, cũng đã đến buổi chiều ngày thứ hai.
Tiêu Cẩm Ngọc hoan hô, bước nhanh.
Thế nhưng còn chưa kịp đi vào trong thôn, Lâm Tịch liền giơ tay ngăn cản Tiêu Cẩm Ngọc.
"Chờ một chút, thôn này không thích hợp!"
Tiêu Cẩm Ngọc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thôn nhỏ kia, hai mắt ẩn trong mũ da chồn mang theo hoang mang.
Chị hai thật sự quá lợi hại, cách xa như vậy cũng biết thôn xảy ra chuyện rồi?
Tiêu Bá Dận lo lắng giải thích cho con trai: "Không phải chị con lợi hại hơn con, đây là thường thức, hiện tại đã là buổi chiều, mùa đông trời tối đến sớm, lúc này nhà nông bình thường đều nên nấu cơm, thế nhưng con nhìn thôn này thử xem."
Tiêu Cẩm Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, ngẩng đầu nhìn một chút, quả nhiên, cả thôn lặng ngắt như tờ, đỉnh ống khói trên nhà tranh đứng thẳng bất động.
Sắc trời sắp muộn, thế nhưng không có một gia đình nấu cơm, vậy khẳng định là đã xảy ra chuyện!