Chương 941: Người nhà thời loạn thế 28
Edit: Jess93
Liễu Liên rất dễ dàng nhận ra Phúc tẩu.
Trên đường nhân vật Phúc tẩu đóng vai chính là vợ Tiêu Bá Dận, bởi vậy bây giờ nhìn thấy phu nhân từ trên trời giáng xuống, không hiểu sao có chút chột dạ.
Ánh mắt bà ấy né tránh Liễu Liên, nhưng lại trợn mắt nhìn người Đông Dương phía sau Liễu Liên.
Toàn bộ người nhà Phúc tẩu đều bị Đông Dương người sát hại.
Mà Liễu Liên nhìn Phúc tẩu, tựa như Phúc tẩu đang nhìn người Đông Dương.
Không khác, hiện tại Liễu Liên cảm thấy ổ của mình bị người khác chiếm.
Bà ta có thể không thèm để ý Tiêu Bá Dận, nhưng một khi phát hiện Tiêu Bá Dận cho bà ta đội một cái mũ xanh, lập tức giận không kiềm được.
Giỏi cho Tiêu Bá Dận ông hay ra vẻ đạo mạo!
Chẳng trách không mang theo bà đây, hóa ra đã tìm được người thay thế rồi.
Bà ta vươn móng vuốt sắc nhọn đi bắt Phúc tẩu.
Phòng Tiểu Nhã ỷ trong tay chính mình có súng, hiện giờ cũng không cần che giấu cái gì, vuốt vuốt súng trong tay dạo bước đến trước mặt Lâm Tịch: "Đại di thái, mấy ngày không gặp cô sống giống như càng ngày càng thảm thì phải."
"Đúng vậy, ngược lại là cô sống càng ngày càng lẳиɠ ɭơ, một hơi tìm cho chính mình nhiều đàn ông như vậy." Lâm Tịch cũng mỉm cười đối mặt.
Phòng Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng: "Tôi là trung úy Kamizumi Masako (Thần Tuyền Nhã) sĩ quan bộ binh Đại Đông Dương, phụng mệnh ẩn núp tại Tằng soái phủ, không giống các người."
"Tôi hiểu, chính là vì nước bán mình mà thôi, vậy ngài phải tên là thần tuyền vịt chết, nhầm, là thần tuyền trứng gà!" Lâm Tịch cười đùa tí tửng nói xong.
"Baka! (Mẹ kiếp)" Phòng Tiểu Nhã, sai, Kamizumi Masako lập tức nổi trận lôi đình, sải bước đẩy người đứng gần đó, giơ tay muốn tát Lâm Tịch, kết quả cánh tay lại đột nhiên bất động.
"Ối, Tiểu Nhã, cô làm sao thế?"
Trong nháy mắt Lâm Tịch liền gỡ lấy súng ngắn trong tay Kamizumi Masako, dùng tay vờ như đỡ cô ta hướng về phía mấy người Đông Dương trong xe kêu lên: "Tiểu Nhã đau sốc hông, mau lại đây đi!"
Mấy người Đông Dương không biết cái gì gọi là đau sốc hông, nhưng thấy người phụ nữ nước Đại Diễm kia đỡ Kamizumi Masako, suy đoán có thể là Kamizumi Masako đã xảy ra chuyện gì.
Hai người Đông Dương vội vàng đi tới, Lâm Tịch sốt ruột giải thích với bọn hắn: "Tiểu Nhã có chút kích động, không phải nói muốn chúng tôi cùng đi với cô ấy sao, sau đó đột nhiên liền nói không ra lời, mau nhìn xem đi, cô ấy bị sao thế?"
Quả nhiên miệng Kamizumi Masako "Ôi ôi" tròng mắt loạn chuyển lại nói không ra lời.
Bởi vì là tới bắt người Tiêu gia, cho nên chiếc xe Jeep thứ hai trống không, trừ lái xe chỉ có một người.
Thấy bên này giống như xảy ra chuyện, hai người kia cũng xuống xe sang đây xem.
Loại tình huống này Liễu Liên quá quen thuộc, nhưng chuyện cho tới bây giờ, đầu óc bà ta có chút chập mạch.
Bà ta không biết chính mình nên trợ giúp người Đông Dương hay là nên trợ giúp người Tiêu gia, bà ta cảm thấy ngoại trừ chính mình cùng con trai, còn có Tiêu Trúc Cẩn mà bà ta cần để mưu cầu phú quý, hai người còn lại đều chết sạch tốt nhất.
Mấy người Tiêu gia cùng người Đông Dương hỗn cùng một chỗ, tình cảnh có chút loạn.
Lâm Tịch ra tay như điện, rất mau dùng ngân châm đâm mấy người Đông Dương mới chạy tới đều nằm xuống.
Cũng không trách người Đông Dương chủ quan, nếu bọn họ đối mặt chính là quân nhân nước Đại Diễm hoặc là đàn ông khỏe mạnh có võ, tuyệt đối sẽ không khinh thường như thế, tuỳ tiện người ta lừa.
Giờ phút này người Tiêu gia trước mặt bọn họ không già thì nhỏ, còn có hai cô gái, tất cả đều là tay không tấc sắt, tăng thêm trước đó bộ dạng tham sống sợ chết như chim cút của Liễu Liên kia, mấy người Đông Dương tự nhiên không có đem người Tiêu gia trước mắt để vào mắt.
Gã lính Đông Dương phụ trách lái xe vẫn luôn canh giữ ở trước hai chiếc xe phát hiện có chút không đúng, giơ khẩu M1928A1 Thompson do Mỹ chế tạo trong tay lên.
Đậu má, tính sai!
Thế mà còn có loại súng lực sát thương lớn này, Lâm Tịch muốn chạy qua đã là không kịp.
"Đều trốn phía sau con!" Cô khẽ quát một tiếng với người Tiêu gia, sau đó một cái tinh thần đâm mạnh mẽ lao về phía gã lính kia.
Nhưng thời gian cô tu luyện thật sự là quá ngắn, khoảng cách song phương lại khá xa, toàn lực ứng phó tinh thần đâm cũng chỉ làm đầu gã lính kia choáng váng một hồi.
Trên thực tế, trấn Hòe Hoa chỉ là một chợ lớn nông thôn, khoảng chừng ba giờ chiều liền tản đi, trên đường phố cũng không có bao nhiêu người.
Nhưng ít hơn nữa cũng có người, ở trong này Tằng Thiên Thọ cũng có trú quân.
Lâm Tịch thật sự không nguyện ý nổ súng, một khi tiếng súng vang lên sẽ đưa tới trú quân hoặc là cảnh sát, nhiệm vụ lần này mục tiêu phải bảo vệ cộng thêm chính mình hết thảy có bốn người, thời gian lại gấp gáp như thế, cô có chút bó tay bó chân.
Nhưng hiện tại không nguyện ý nổ súng, cũng phải nổ súng, về phần bọn hắn có quân tiếp viện hay không đành phải nghĩ biện pháp khác, trong chớp mắt, Lâm Tịch đã có quyết định.
Cô cầm lấy khẩu súng ngắn kia của Kamizumi Masako đang chuẩn bị nổ súng, đột nhiên xảy ra dị biến!
Chỉ thấy một cục gạch rắn rắn chắc chắc vỗ vào gáy gã lính Đông Dương kia.
"Bịch" một tiếng, Thompson trong tay tên lính Đông Dương kia rớt xuống, đằng sau lộ ra một nhóc con lấm la lấm lét.
Thế mà là Tiêu Cẩm Ngọc!
Người bên này đã bị điểm huyệt, Lâm Tịch sải bước chạy tới, đem tên lính kia cũng điểm huyệt, lấy súng, kéo vào trong xe.
Động tĩnh của đám người bọn họ đã khiến một số người chú ý, chẳng qua thời đại chiến loạn, ngay cả náo nhiệt đám dân đen cũng không dám nhìn, chỉ sợ dính một thân máu, bởi vậy chỉ có mấy người đứng xa xa nhìn, không dám đến gần.
Vừa rồi dùng tinh thần đâm làm đầu Lâm Tịch hơi đau.
Miễn cưỡng điều động tinh thần lực không còn thừa bao nhiêu dò xét, phát hiện chiếc xe Liễu Liên ngồi tương đối tốt, xăng cũng nhiều, Lâm Tịch đem thùng xăng dự bị trong chiếc xe này bỏ vào trong xe phía trước, lại đem đồ vật có thể vơ vét toàn bộ vơ vét một lần.
Cứ việc đầu đau như bị mấy chục cây châm hung hăng đâm vào, Lâm Tịch vẫn triển khai toàn bộ ngũ thức cùng tinh thần lực chú ý động tĩnh gần đó.
Đã có người dần dần đến gần, dù sao nơi này là trấn Hòe Hoa, hai chiếc xe Jeep vẫn rất chói mắt.
Người Đông Dương đều bị Lâm Tịch điểm tử huyệt, đối với cầm thú hai tay nhuộm đầy máu tươi dân chúng Đại Diễm này, hoàn toàn không cần phải khách khí.
Về phần Liễu Liên, bà ta thật rất được!
Bỏ qua bà một lần, sẽ không bỏ qua lần thứ hai.
Ông đây đã từng nói, không biết thêu hoa, nhưng biết thêu mù, thêu câm, thêu điếc.
Liễu Liên không biết chữ, cho nên Lâm Tịch như cũ giữ lại cho bà ta một cái mạng.
Người ủy thác là một cô gái tốt tâm địa thiện lương, làm sao có thể gϊếŧ mẹ ruột cơ chứ?
Không thể nói, không biết viết, nghe không được, người không có đồng nào, không biết Liễu Liên như vậy, còn có thể tìm được Phúc Thọ cao hưởng dụng sao?
Lâm Tịch đem Kamizumi Masako nhét vào ghế sau, bảo người Tiêu gia nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe, mau chóng chạy khỏi nơi thị phi này trước khi đội duy trì trật tự tới.
Lúc xe khởi động Liễu Liên vươn tay kéo cửa xe, người Đông Dương khiến bà ta sợ hãi sống chết không rõ, bà ta không thể lưu lại nơi này, đại dương trong ngân hàng của bà ta đều ở trên xe, hơn nữa bà ta là phu nhân của Tiêu Bá Dận, là mẹ của ba đứa bé, bọn họ nhất định phải mang theo bà ta!
Liễu Liên muốn nói, bà ta sai rồi, về sau bà ta nhất định sẽ đi theo bọn họ sinh hoạt, kỳ thật nông thôn khổ bà ta cũng có thể chịu, lúc trước nhà bà ta chính là ở nông thôn, bà ta muốn cầu xin Tiêu Trúc Nhàn mang theo mình, không cần vứt bỏ một mình bà ta.
Thế nhưng là, bà ta đã nói không ra lời.
Xe nhanh chóng đi, Liễu Liên lại nghe không được một chút âm thanh, thế giới của bà ta, từ đây yên tĩnh không một tiếng động..
Lần này, Tiêu Trúc Cẩn cùng Tiêu Cẩm Ngọc không tiếp tục vì mẹ ruột nói câu nào.
Sau khi xe chạy một hồi lâu, Lâm Tịch thẩm vấn trung úy Kamizumi Masako.
Đối mặt một gương mặt không thể xâm phạm, Lâm Tịch mỉm cười: "Cô đối với Đại Đông Dương của mình có một ngàn điểm trung thành, ông đây có một vạn loại phương pháp để cô mở miệng, nếu không chúng ta luyện một chút?"