Chương 939: Người nhà thời loạn thế 26

1877 Chữ Cài Đặt
Chương 939: Người nhà thời loạn thế 26

Edit: Jess93

Người một nhà bắt đầu đi về hướng thành Bạch Thủy.

Lúc trước đội mô tô cũng chia ra thẩm vấn ba phu xe, được đến kết luận đều là giống nhau, từ thành Phượng Lai xuất phát, đến thành Du nương nhờ họ hàng.

Mà Lâm Tịch lần này lâm thời thay đổi tuyến đường, để cho bọn họ thành công né qua một lần lùng bắt vô cùng nghiêm khắc, đội mô tô hậu tri hậu giác rốt cuộc nhớ tới vấn đề của mấy người bọn hắn: Trong túi đều là gạo, trong rương đều là gạch, tiền đâu?

Bọn họ hoàn toàn bị mang lệch, nếu là vàng bạc châu báu, toàn bộ đều bị cột ở trên người thì sao?

Hơn nữa có một người suy nghĩ kỹ càng, tỷ lệ dáng người bé trai kia có chút cổ quái, cho người ta cảm giác có chút giống người múa cà kheo.

Hai bé gái cũng cảm giác kỳ quái.

Tóm lại cả nhà này cho người cảm giác chính là ba chữ:

Có vấn đề!

Lâm Tịch cười, các người nhất định không biết tứ đại tà thuật thần kỳ của Châu Á đúng không?

Chút thuật trang điểm ấy của cô thật sự là trình độ quá kém, chẳng qua ngẫu nhiên lừa một số người, thế mà cũng may mắn qua ải.

Tốt xấu đoạn đường đi gập ghềnh cuối cùng cũng đến thành Bạch Thủy, Lâm Tịch trả tiền đuổi ba phu xe đi, đem cái rương cùng lương thực đều bán cho cửa hàng lương thực, cuối cùng cũng đổi được mười đồng Đại Dương.

Lâm Tịch lại dẫn đám người tìm một căn nhà bỏ trống rách nát, lần nữa thay hình đổi dạng.

Chiến loạn liên tục phát sinh, tứ bề báo hiệu bất ổn, thành Bạch Thủy vốn cũng không quá phồn hoa, nhà bỏ trống đếm không hết.

Người đi đường trên đường cũng rất thưa thớt, bọn họ tìm một quán cơm nhỏ trong thành ăn bữa cơm đơn giản.

Cơm nước no nê, người một nhà mang theo lương khô, lần này Lâm Tịch vung tay lên, chúng ta ngồi xe lửa!

Đời này Phúc tẩu cũng không có trải qua "Đặc sắc" như vậy, đóng vai các loại nhân vật, hiện giờ nhắc đến ngồi xe lửa, vẫn có chút hãi hùng khiếp vía.

Lâm Tịch đã từng hỏi bà ấy, nếu muốn có cuộc sống an toàn, vậy cho bà ấy mười đồng Đại Dương, sau đó đường ai nấy đi.

Khi đó một đồng Đại Dương dựa theo giá hàng hiện giờ mà nói, tối thiểu có giá trị hơn sáu trăm tệ.

Lâm Tịch cảm thấy trong cốt truyện, Phúc tẩu vẫn luôn trung thành với người ủy thác, nếu cô cứ như vậy vứt bỏ Phúc tẩu chạy trốn, Tằng gia vì tìm được người Tiêu gia, khẳng định sẽ các loại nghiêm hình tra tấn Phúc tẩu cùng Sơn Chi.

Sơn Chi tự nhiên là trừng phạt đúng tội, nhưng Phúc tẩu lại là tự dưng bị liên lụy, bởi vậy Lâm Tịch mới thà rằng phiền phức một chút cũng muốn mang theo bà ấy chạy trốn.

Dù sao loại người không có con cái giống như Phúc tẩu, ngay cả thân nhân có thể dựa vào đều không có, chỉ cần trên người có tiền, chỗ nào cũng là nhà.

Chỉ là Phúc tẩu lại từ chối rời đi, có câu không sợ quá giới hạn mà nói, trong lòng bà ấy đã sớm xem Nhị tiểu thư như thân nhân của mình, dù sao cũng là không nhà để về, ở đâu cũng thế, vậy thì theo Nhị tiểu thư đi.

Lâm Tịch cũng cho phép bà ấy.

Mặc dù Tiêu Bá Dận thấy con gái một đường vung tiền hơn nữa còn là vung tay quá trán, miệng phát khổ từng đợt, thế nhưng cũng không hề nói cái gì.

Dù sao, Phán Phán tiêu đều là tiền nhất định phải tiêu, dù có rối loạn đến đâu đi nữa, người cũng không thể vứt đi lương tâm của mình đúng không?

Cùng lắm thì ông ấy đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm lang y, chỉ cần không gặp phải loại nhân tố như chiến loạn, sơn phỉ cướp bốc không thể khống chế, dù có khó khăn cỡ nào ông ấy cũng có thể mang bọn nhỏ đến núi Ngọc Huyền đi.

Nơi đó mặc dù khổ một chút, bế tắc một chút, nhưng tối thiểu gót sắt những quân phiệt, Bắc Sa cùng người Đông Dương đó còn chưa thể tuỳ tiện đạp đến.

Vốn dĩ gia chủ Tiêu gia là bác cả ông ấy, cả một đời chỉ có hai đứa con gái, không có con trai, cho nên một chi này của bọn họ kế thừa Tiêu gia.

Mà ông ấy bị định là gia chủ đời tiếp theo.

Đến tận giờ phút này ông ấy mới biết được hóa ra nhà bọn họ lại là truyền nhân chúc thuật.

Về sau cha cùng Nhị đệ Tiêu Trọng Khải xảy ra tranh chấp, Trọng Khải giận dữ rời nhà trốn đi, tự xin ra tộc, cha tích tụ một hơi trong lòng, cũng không lâu lắm liền đi.

Bác cả thành người thủ lò ở long bối.

Chính là vào lúc đó Tiêu Bá Dận lần đầu tiên đến núi Ngọc Huyền, lần đầu tiên biết Tiêu gia còn có một ít tộc nhân trong này.

Thoáng một cái đã qua nhiều năm tháng như vậy, bác cả đã sớm không còn ở đây, hiện giờ cũng nên đến phiên ông ấy tới thủ lò.

Chỉ hi vọng đến đời ông ấy, có thể chuộc lại lỗi lầm của tiền nhân, Cẩm Ngọc của ông ấy có thể không cần tiếp tục cô độc trông coi long bối.

Tiêu Bá Dận ngước mắt nhìn con cái đã bị chơi đùa có chút khô héo, sắc mặt mọi người đều không phải rất tốt.

Đi đường suốt đêm, bọn họ đều đã không được nghỉ ngơi suốt hai mươi mấy tiếng.

Lâm Tịch cũng biết tất cả mọi người rất mệt mỏi, nhưng cô cũng không có cách, dù sao năm tỉnh phía bắc đều là thiên hạ của Tằng Thiên Thọ, một lời có thể định sống chết, cảm giác mạng nhỏ niết trong tay người khác thật sự không tốt.

Hiện giờ cô lại yếu như vậy, ngoại trừ chạy trốn cũng không có lựa chọn tốt hơn.

Nơi bọn họ đến vừa hoang vu lại ít người, hệ số an toàn càng cao, chạy càng xa xôi, lực ảnh hưởng của Tằng Thiên Thọ lại càng nhỏ.

Nếu không phải sau này Bắc Sa sẽ rất hỗn loạn, Lâm Tịch đều muốn vụиɠ ŧяộʍ vượt qua Bắc Sa.

Cũng may loạn tượng cũng chỉ có mấy năm này, vượt qua liền tốt.

Lâm Tịch gần như giành giật từng giây tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.

Nguyệt Chi Tôi Thể thuật là không thể nào, một bộ động tác đầy đủ, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô là bệnh tâm thần.

Đoạn đường này, bọn họ từng ngồi xe lừa, đi bộ, xe lửa, xe kéo tay, lại ngồi xe ba gác, tóm lại đều thử qua các loại phương tiện giao thông cổ quái kỳ lạ trước mắt tồn tại trên đường bộ, chỉ ngoại trừ ô tô.

Bởi vì thời đại này, ô tô tuyệt đối là sản phẩm siêu cấp xa xỉ, mỗi người ngồi trong ôtô, đều là nhân vật không tầm thường, bọn họ trốn còn không kịp đâu.

Đỉnh đầu phủ băng tuyết vạn năm không thay đổi núi Ngọc Huyền đã xa xa ngay trước mắt.

Đường cũng càng ngày càng không dễ đi.

Thời gian bọn họ đi bộ càng ngày càng nhiều.

Vốn dĩ cho là lộ trình còn lại tuy gian khổ nhưng có thể bình an đi đến đích, không ngờ bọn họ bị một đội người chặn lại tại trấn Hòe Hoa.

Lâm Tịch nhìn bà già đi xuống từ trên một chiếc xe Jeep, suýt chút nữa tức điên.

Hết lần này tới lần khác người ta càng tức hơn bọn họ.

"Hóa ra không phải đi nông thôn tị nạn, mà là muốn bỏ lại một mình tôi chạy trốn? Tiêu Bá Dận, ông nghĩ đúng là đẹp! Chỉ lưu lại cho bà đây một căn nhà rỗng xác, còn có một tòa nhà bị phủ đại soái thu hồi, ông cứ như vậy mang theo con trai tôi rồi quăng bà đây giống như quăng nước mũi thế hả? Không có cửa đâu!"

A, a, à!

Cảm tình ngài còn cảm thấy tủi thân?

Lúc trước Tiêu Trúc Cẩn không đành lòng, dù sao đây là mẹ ruột mình, thế là hỏi Liễu Liên: "Phủ đại soái khẳng định sẽ tới đây tìm em gái, bọn con muốn đi nông thôn tránh nạn một đoạn thời gian, ngài muốn đi theo chúng con hay là lưu lại thành Phượng Lai?"

Làm phu nhân đã quen cuộc sống thoải mái sai nô gọi tì trong thành thị, làm sao Liễu Liên có thể vứt bỏ cẩm y ngọc thực đi theo bọn họ đào vong đến nông thôn? Lại nói, đi nông thôn thì bà ta phải đến chỗ nào mua Phúc Thọ cao?

Biết chỉ là tạm tránh đầu sóng ngọn gió, chờ Tiêu Bá Dận cùng Tằng gia thỏa thuận hết thảy sẽ còn trở về, Liễu Liên tự nhiên lưu lại thành Phượng Lai.

Bà ta đã sớm nghĩ xong, chờ qua một tháng hai tháng, Tiêu Bá Dận bọn họ trở về, Liễu Liên liền trực tiếp đưa Tiêu Trúc Cẩn đến phủ Hoa Dương Vương gia.

Để xem ai còn dám ở địa bàn Vương gia làm khó dễ bọn họ?

Dù sao Tiêu Trúc Nhàn ở Tằng gia cũng chính là di thái thái không được sủng ái, thời gian dài như vậy ngay cả quả trứng đều sinh không ra.

Hiện giờ lại bỏ trốn, xem ra Tiêu Bá Dận chỉ có thể của đi thay người, bà ta cũng mơ hồ biết Tằng gia dường như muốn lấy phương thuốc của Tiêu gia, không được thì cho bọn họ thôi, sau đó bà ta mang theo con trai đi Hoa Dương.

Về phần Tiêu Bá Dận cùng Tiêu Trúc Nhàn con mèo ngang ngược kia, mặc kệ bọn họ đi tìm chết!

Vương Đằng Phi đã đồng ý vị trí vợ cả chính là Tiêu Trúc Cẩn, đến lúc đó Liễu Liên này chính là thân gia chân chính của phủ đại soái!

Không nghĩ tới, ngày hôm sau huyệt đạo tự động cởi bỏ, bà ta trông thấy hiệu thuốc Tiêu gia đã bị Tằng gia khống chế, lúc lặng lẽ về nhà lại phát hiện nhà ở cũng bị binh lính vây quanh, mẹ Trương thế mà lắc mình biến thành chủ nhân.

Mà toàn bộ người Tiêu gia ngoại trừ bà ta đều đã mất tích!