Edit: Jess93
Diệp thị ở Hà Phong Uyển không có khả năng so sánh với Mai Hương Viện của Từ thị. Từ điểm này có thể thấy được cuộc sống hiện giờ của Từ thị tùy ý kiêu ngạo như thế nào, chèn ép vợ cả vào một góc, vừa lúc hai người đổi chỗ cho nhau. Bây giờ nhìn Diệp thị càng giống tiểu thϊếp không thể lộ ra ánh sáng hơn.
Trong phòng Diệp thị có một bàn thờ Phật, so với người xuất gia trường kỳ thanh đăng cổ Phật chỉ hơn một đầu tóc đen mà thôi. Rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi, trên mặt đã có dáng vẻ già nua. Cho dù như thế, nhìn thấy nữ nhi của mình, không hề bận tâm trên mặt vẫn lộ ra một chút tươi cười.
Diệp thị kéo tay nữ nhi, nhìn kỹ càng, ánh mắt mang theo ấm áp.
Trong lòng Lâm Tịch ấm áp, có tâm tình nguyên chủ, cũng có tâm tình của mình. Bởi vì loại ánh mắt này, nàng rất quen thuộc, ở thế giới của mình, mẹ cũng nhìn mình như vậy, trong lòng Lâm Tịch đau xót, không tự chủ được ôm chặt Diệp thị, khẽ gọi một tiếng nương.
Diệp thị giật mình, nữ nhi này tính tình nhẹ nhàng, hòa nhã không tranh giành, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận khuê tú. Tuy rằng thật sự tri kỷ nhưng rất ít thân mật như vậy, thấy nàng ôm chính mình, hô hấp hơi nghẹn ngào, còn tưởng nàng bị Tô Khả Hinh chọc giận. Nói như vậy, Từ Hương Hương luôn bưng cái giá chủ mẫu, sẽ không ở bên ngoài gây khó dễ Lan nhi.
Vì thế liền kéo nữ nhi ngồi trên giường nhỏ, ấm giọng hỏi nguyên nhân.
Lâm Tịch dứt khoát nói rõ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra với Diệp thị một lần.
Cho dù Diệp thị mặc kệ mọi chuyện, nhưng cũng không phải người ngu xuẩn, mơ hồ cảm thấy Trương bà tử đến đây không có cái gì tốt.
Lâm Tịch nói: "Nương, nữ nhi cảm thấy Từ thị chèn ép nương đến mức này, còn ở trước mặt người khác giả bộ hiền lành như vậy, hiện nay nữ nhi cũng đến tuổi bàn luận cưới gả, nữ nhi lo lắng bà ta mượn cơ hội gây sự, nhìn bà tử kia cực kỳ kiêu căng, tuyệt đối không phải người hầu nhà bình thường. Nếu để cho nữ nhi gả đến nhà chúng ta trêu chọc không nổi.."
Trên mặt Diệp thị cũng lo lắng, suy tư một lát nói: "Nàng ta không dám, dù như thế nào, con cũng là đích trưởng nữ của phụ thân không phải sao? Nếu nàng ta quá đáng, cho dù nương buông xuống mặt mũi đi cầu xin phụ thân con, cũng tuyệt đối không để nàng ta làm hại con."
Lâm Tịch mỉm cười: Ôi, thật sự có thể chịu đựng, các nàng sẽ bị chà đạp thành hình dáng gì nữa?
Tính tình Diệp thị mềm mại, hơn nữa với sự giáo dục tẩy não nữ nhân cổ đại lấy phu là trời, đoán chừng không xảy ra chuyện lớn gì, rất khó tiếp nhận chuyện hòa ly này.
Nàng dứt khoát ở lại dùng bữa tối với Diệp thị, nhìn Lý ma ma bên người Diệp thị và nha hoàn Hải Đường mang thức ăn trở về, trong lòng Lâm Tịch không khỏi giận dữ! Vẻ mặt Lý ma ma xấu hổ: "Phòng bếp nói chúng ta đến trễ nên chỉ còn những thứ này!"
Hai chén cơm cháy khét, còn có ba cái suýt chút nữa nhìn không ra bánh bột mì, ngược lại món ăn có mặn có chay, nhưng mà món chân gà kia mơ hồ có mùi vị ôi thiu, rõ ràng món nước sốt cá trắm đen này là đồ ăn thừa dư lại.
Đây chính là đồ ăn của mẹ con các nàng, thế này đã không tệ, có lúc dứt khoát nói đã hết. Hai mẹ con hoặc là nén giận, hoặc là tự bỏ tiền túi dùng nhiều tiền mua đồ ăn từ phòng bếp nhà mình.
Diệp thị miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ ra vẻ thoải mái nói: "Hôm nay Lan nhi ở chỗ này, chúng ta ăn ngon một chút." Vừa nói vừa nháy mắt ý bảo Lý ma ma cầm bạc đi mua.
Lâm Tịch cũng rất tức giận, chỉ sợ những thức ăn này của họ người hầu cũng không thèm, ít nhất người ta ăn cũng là đồ mới mẻ. Từ Hương Hương tiện nhân hai mặt này!
Kiềm nén bực bội dùng cơm tối, chờ trong phòng chỉ còn lại mẹ con hai người, Lâm Tịch suy nghĩ một chút, nói: "Nương, cuộc sống như thế này người chưa thấy đủ sao? Chúng ta có bạc, tới chỗ nào cũng là chủ tử, tại sao phải ở nơi này sống cuộc sống như thế, còn phải nhìn sắc mặt tiểu thϊếp mà sống? Không bằng, hòa ly đi!"
Diệp thị vừa nghe lập tức che kín miệng Lâm Tịch, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc: "Con, đứa nhỏ này, hôm nay làm sao vậy, nói bậy bạ gì đó?"
Sau đó Diệp thị bắt đầu lải nhải, năm đó Tô Đào đối xử tốt với bà như thế nào, hiện tại chẳng qua là bị Từ Hương Hương che mắt, Tô Đào làm người không tệ, tất cả là do Từ Hương Hương xúi giục. Hơn nữa, nếu hòa ly như vậy sẽ bị người ta mắng chửi, đã vậy còn liên lụy nhà mẹ đẻ xấu hổ vân vân..
Lâm Tịch thầm than một tiếng, nói trắng ra là Diệp thị đối với tra cha vẫn chưa hoàn toàn hết hi vọng, cảm thấy tất cả cực khổ hiện tại đều do Từ Hương Hương gây ra. Thật ra, nếu Tô Đào không ngầm cho phép, Từ Hương Hương sẽ yên tâm lớn mật âm thầm nhắm vào mẹ con bọn họ như vậy sao? Hiện giờ tất cả mọi chuyện đã bắt đầu, sợ rằng Tô Đào cũng là người tham gia kế hoạch. Dù ở hiện đại, quan hệ thông gia cũng là thủ đoạn thường thấy giữa các gia tộc. Nhưng mà ngay từ đầu đã biết rõ cần hi sinh tính mạng của thân nữ nhi để đổi lấy quan hệ thông gia, phụ thân như vậy cũng là cặn bã. Hơn nữa, lúc trước không có Diệp gia giúp đỡ, cũng không có Bạch Nhãn Lang hôm nay!
Chỉ tiếc hai mẹ con nguyên chủ, không nhìn ra thuộc tính cặn bã của Tô Đào, kết quả cả hai cùng tặng không tính mạng!
Lâm Tịch thở dài, hiện tại Diệp thị không chấp nhận hòa ly, nàng có hơi thất vọng, nhưng cũng là chuyện nằm trong dự tính. Như vậy nàng chỉ có thể bỏ qua đường tắt, xem ra hôn sự với Vĩnh Ninh Hầu phủ không thể trốn thoát rồi!
Nhưng mà để phòng ngừa bi kịch trong nội dung cốt truyện, Lâm Tịch dùng chút thủ đoạn lấy được danh sách đồ cưới từ trong tay Diệp thị. Danh sách này gồm ba phần giống nhau, một phần trong tay Diệp thị, một phần trong tay Tô Đào, phần còn lại trong hồ sơ tại quan phủ.
Hiện tại lấy được danh sách đồ cưới, tương lai hòa ly mẹ con hai người cũng có tiền phòng thân. Lâm Tịch thở dài một hơi, thành công một bước nhỏ rồi! Nàng âm thầm động viên chính mình: "Lâm Tịch, vì sống sót, cố lên!"
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc, Lâm Tịch mang theo Bạc Hà trở về viện của mình, giấu kĩ danh sách đồ cưới, dù sao cũng nhàn rỗi nên bảo Bạc Hà lấy kim chỉ ra thêu khăn.
Lâm Tịch nhớ lại, kỹ năng thêu của nguyên chủ vô cùng lợi hại. Diệp gia bắt đầu phát đạt là nhờ buôn bán vải vóc, thêu thùa. Vì vậy từ nhỏ nguyên chủ đã theo danh sư học xong kỹ năng thêu nổi tiếng Song Diện. Lâm Tịch chỉ muốn luyện tay một chút nên lấy khăn ra thêu, dù sao tương lai còn phải dùng đến nó. Nếu chính mình không thể thêu ra sản phẩm giống nguyên chủ, vậy kế hoạch của nàng phải sửa đổi một chút.
Sự thật chứng minh Lâm Tịch lo lắng quá nhiều. Lúc bắt đầu, bởi vì là cô gái đến từ hiện đại nên thêu không được lưu loát, một lát sau lại có thể vô sự tự thông, hoàn toàn quen thuộc. Lâm Tịch mỉm cười, như vậy là tốt rồi!
Thời gian bình tĩnh trôi qua như vậy, trừ Đại tiểu thư Tô Lan Hinh bên trong thân xác đổi thành người khác, cũng không có những biến hóa khác. Diệp thị vẫn trông coi Phật đường của mình, mỗi ngày Lâm Tịch đều đi qua ngồi cùng bà một lúc, thời gian còn lại hoàn toàn ở trong viện cũ nát của mình.
Thỉnh thoảng Tô Khả Hinh tự hạ mình đến viện Lâm Tịch, nhưng mà chỉ ghé qua hai lần rồi không thấy đến. Mặc dù viện Tô Lan Hinh cũ nát, nhưng mẫu thân nàng xuất thân thương nhân có nhiều đồ trang sức không tệ. Tô Khả Hinh thường tham gia một ít yến hội của các tiểu thư nhà quan ở Bảo Ứng phủ. Hầu như mỗi lần cũng dùng lý do này đến mượn, trở về sẽ khoe khoang với nguyên chủ đủ loại yến hội. Bởi vì nguyên chủ xuất thân thương gia, hơn nữa thân phận Tô Lan Hinh càng xấu hổ, cho nên tới bây giờ không có tham gia những loại yến hội này. Cho dù trong nhà Tô Đào tổ chức yến hội, Tô Lan Hinh đều bị cố ý quên lãng. Dĩ nhiên, những trang sức cho mượn cũng là bánh bao thịt đánh chó có đi không về.
Sau khi Lâm Tịch tới đây lập tức mang những thứ không thường sử dụng có chất lượng tốt cất vào, chỉ để lại các món trang sức bình thường. Kén chọn như Tô Khả Hinh nhìn chướng mắt, vì vậy cũng không thèm đến viện cũ rách nát này.