Cảnh Hiên né tránh cặp mắt sắc bén kia, có chút chột dạ cúi đầu. Vì cái gì mà một năm trước thân hình mềm mại như nước, lông mày mắt hạnh đều thay đổi.
Làn da trắng nõn bị phơi thành đỏ thẫm, môi phấn nộn giờ lại khô cạn, da thì nứt nẻ, đôi mắt trở nên chết lặng vô hồn, eo thon tinh tế trở nên tráng kiện, so với cô gái thôn quê không khác mấy.
“Tôn nhi, ngươi nói đó là tình yêu sao? Thế nhưng tổ mẫu lại thấy tình yêu chân chính không phải cảm giác mới mẻ, không phải trông mặt mà bắt hình dong, lúc nàng là mĩ nhân như hoa như ngọc ngươi không rời bỏ, nhưng hoa có thời điểm sẽ tàn, nữ nhân có thời điểm sẽ già, chỉ là một năm ngươi đã không chấp nhận nổi, vậy khi nàng như tổ mẫu bây giờ, ngươi sẽ như thế nào?” Lão phu nhân thở dài.
“Không, tổ mẫu, ta không phải.” Cảnh Hiên vội vàng phủ nhận, hắn không phải loại người chỉ nhìn mặt người khác mà phán xét.
“Thôi, về nghỉ ngơi thật tốt đi.” Lão phu nhân khoát tay, không muốn nhiều lời.
“Tổ mẫu, người ngủ ngon ạ.” Cảnh Hiên há to miệng, cuối cùng vẫn không tiếp tục nhiều lời, lui xuống.
“Lão phu nhân, ngài…” Theo lão phu nhân đã nhiều năm, nha hoàn Thanh Diệp muốn nói lại thôi.
“Thanh Diệp a, tôn nhi này của ta không thiệt thòi là sẽ không hiểu, nữ nhân như vậy có thể gặp một lần, liền có lần thứ hai, thứ ba. Nếu không một lần khiến hắn sợ, đời này hắn sẽ bị hủy trong tay nữ nhân, Cảnh phủ ta cũng không chịu nổi hắn giày vò.” Lão phu nhân thở dài.
“Khổ tâm của lão phu nhân, thiếu gia sẽ có ngày hiểu được.” Thanh Diệp đỡ lão phu nhân vào nghỉ ngơi.
“Chỉ mong hắn có thể hiểu rõ, tình yêu là thứ hư vô mờ mịt.” Lão phu nhân nhắm mặt lại.
Sống mấy chục năm nàng cũng mệt mỏi, cả đời này không hề trôi chảy chút nào. Trước kia bị người người cười chê nhục nhã nói nàng là con dâu nuôi từ bé, sau khi lấy chồng được năm năm thì chồng mất, để lại nhi tử cùng cha mẹ chồng cho nàng chăm sóc. Một năm sau cha mẹ chồng cũng đi, để lại mình nàng cùng nhi tử. Nàng chống đỡ cả nhà đi lên, có bao nhiêu gian khổ chỉ nàng biết, về sau
con trai con dâu bị người ngộ sát, lưu lại cháu trai còn nhỏ cùng người già là nàng. Mệnh a, mệnh của nàng sao mà đau khổ.
Lau khô nước mắt, chỉ mong đời sau nàng có thể hạnh phúc.
--- ------ ------
“Khóa túc chủ lại, thí luyện kết thúc.” Một âm thanh bén nhọn vang lên bên tai nàng.
“Ngươi là ai?” Lão phu nhân nhìn quan phòng, không có ai cả.
“Ta là hệ thống nhân vật phản diện, chuyên bồi dưỡng những nhân vật phản diện, túc chủ vừa thông qua thí luyện, chính thức cùng bổn hệ thống khóa lại.” Âm thanh băng lãnh không mang theo một tia nhiệt độ nào.
“Cái gì hệ thống? Đừng giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây.” Dù sao cũng đã sống nhiều năm như vậy, lão phu nhân không bị dọa mất hồn mà vẫn trấn định nói.
“Ta là hệ thống, không phải quỷ, ta ở bên trong đầu óc ngươi” Âm thanh lại vang lên.
“Ở trong đầu ta? Ngươi là yêu quái?” Lão phu nhân ôm chặt đầu lay động.
“Ta không phải yêu quái, ta là hệ thống.”
“Mau ra đây, yêu quái”
Giày vò đến nửa đêm, lão phu nhân mới bình tĩnh ổn định lại tâm trạng mình. Cuối cùng cũng chấp nhận trong đầu mình có cái gọi là hệ thống quái vật, nàng cũng không sống bao lâu nữa, cũng không sợ cái này gây hại cho nàng.
“Túc chủ, bổn hệ thống sẽ không hại ngươi.” Biết được ý nghĩ của lão phu nhân, âm thanh máy móc vang lên.
“Ta là một lão bà sắp chết, ngươi tìm ta làm gì?” Lão phu nhân cảm thấy thật khó hiểu, yêu quái không phải đều tìm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp sao.
Cảm nhận được suy nghĩ của lão phu nhân, hệ thống trầm mặc. Người cổ đại tư tưởng thật là cổ hủ, không bằng mình tìm một túc chủ thật hiện đại a. hệ thống âm thầm hối hận.
“Ngươi là chủ nhân của ta, ta sẽ giúp ngươi làm nhiệm vụ, làm xong nhiệm vụ ngươi liền có tự do, hơn nữa còn có thưởng” Hệ thống đơn giản giải thích.
Phu nhân mặc dù không hiểu nhiệm vụ là cái gì, nhưng biết mình có thể thoát khỏi quái vật này, tâm tình liền thả lỏng.