Chương 14: Nha hoàn thông phòng bắt lấy thiếu gia (14)

Editor: Thiên Lam

- ----

Cận Bùi đầu óc choáng váng đi tới từ phía sau cây đào. Ngay khi quay lại nhìn hắn, trâm cài tóc của nàng bị cành đào mắc lại, những sợi tóc dài nhu thuận như thác nước buông xuống, nàng một thân y phục lam nhạt, thác nước nháy mắt chảy xuống, một làn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào loáng thoáng rơi xuống......

Trong khoảnh khắc ấy, nàng thật giống như một đào hoa tiên tử, tinh linh trong rừng!

Thật là mỹ lệ đến mức hít thở không thông! Cận Bùi thừa nhận, tuy là hắn đã thấy nhiều loại tài nữ, mỹ nữ, diễm nữ, nhưng vừa rồi hắn dường như còn quên mất việc phải hô hấp, trái tim mạnh mẽ đập thình thịch trong l*иg ngực!

"Ngươi...... Cẩm...... Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Cận Bùi ngốc lăng hỏi, thậm chí còn không dám tiến lên, sợ đó là ảo giác, hắn sẽ cảm thấy rất hụt hẫng!

"Ta...... Ta......" Tô Cẩm hơi hơi cúi đầu, mặt đỏ ngập ngừng nói: "Ta đến cầu bùa bình an cho người."

"Thật vậy sao?!" Cận Bùi thề, hắn từ nhỏ cho đến lớn, chưa từng có một giây một phút nào vui vẻ như vậy, đây chính là niềm vui sướиɠ phát ra từ trong nội tâm của hắn!

Những thứ hắn nhận được trước đây đều là những thứ đương nhiên hắn phải có, quá không kinh hỉ. Vậy mà giờ nữ nhân này đột nhiên tặng hắn một cái kinh hỉ, cho dù chỉ là một đồ dùng phổ thông hắn cũng có thể cao hứng mấy ngày, huống chi đây còn là bùa bình an!

"Ân." Tô Cẩm gật đầu cười trộm, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm nhỉ?!

"Mau cho ta nhìn một cái...... Khụ khụ." Lời vừa mới nói ra, Cận Bùi liền cảm thấy không thích hợp, hắn dường như có hơi vội vàng!

"Đây......" Tô Cẩm lấy từ trong tay áo ra đưa cho hắn, chờ hắn nhận lấy, nhìn qua nhìn lại mấy lượt, nàng mới tò mò hỏi: "Bùi, sao ngươi cũng ở chỗ này?"

"Ta, ta là bồi Vương gia tới nơi này xem đào hoa, kết quả lại không thấy hắn đâu" Cận Bùi lại nói tiếp, giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ.

"Không thấy? Sao có thể không thấy?" Dù gì cũng là một đại nam nhân, còn không biết đang ở chỗ nào? Nói không thấy là không thấy tăm hơi......

"Không biết." Cận Bùi đem bùa hộ mệnh treo ở bên hông, lại hỏi: "Ngươi tự tới đây sao? Có muốn ta đưa ngươi trở về hay không"

"Không cần, phu nhân đã cấp cho ta một chiếc xe ngựa cùng với mã phu, Tử Tình cũng bồi ta cùng nhau tới đây, người cứ về đi." Tô Cẩm hào phóng khéo léo nói.

"Ân." Cận Bùi gật đầu: "Ta đây liền an tâm rồi, ngươi cứ thoải mái mà dạo chơi, chỉ cần không trở về quá muộn, trên đường có thể đi chậm một chút."

"Rồi rồi, người bây giờ thật giống mẫu thân của ta?!" Tô Cẩm che môi cười trộm.

"Ngươi nha......" Cận Bùi bất đắc dĩ đặt tay ở trên đầu nàng, "Ta đi kêu Tử Tình tới búi tóc cho ngươi, ngươi trước tiên cứ ở lại đây đi."

"Ân." Tô Cẩm nhìn phương hướng hắn rời đi khác hoàn toàn với phương hướng nữ chủ đi tới, lần này bọn họ chắc chắn đã bỏ qua nhau, bỏ qua một lần, có lẽ chính là bỏ qua cả đời.

Làm một nữ xứng ác độc chuyên hủy CP, Tô Cẩm tỏ vẻ nàng không có tội lỗi gì!

"Ha ha...... Thú vị!"

Một đạo thanh âm ngả ngớn vang lên từ phía trên, Tô Cẩm cả kinh, chẳng lẽ nơi này còn có người khác? Vậy chẳng phải những việc xảy ra vừa rồi đều có người nhìn thấy sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, có một nam tử đang ngồi trên cành đào, thân mặc y phục màu lam băng bằng tơ lụa. Đây không phải là mĩ nam đào hoa nàng vừa gặp lúc nãy sao?!

Tô Cẩm trong lòng hơi bình tĩnh lại, không phải chỉ là bị người khác nhìn một chút sao, không có chuyện gì. Nhìn rồi bới móc? Nàng không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa! Huống chi việc vừa rồi cũng không được tính là chuyện trái lương tâm cho lắm......

"Xin hỏi các hạ rình coi người khác, nghe lén người khác đối thoại, thói quen như vậy là học được từ đâu!

- ---

#7/7/2019