Editor: Kiều Tiếu Nương TửTrong thanh âm chất chứa một tia u buồn, một tia mềm mại, trong trẻo ôn nhuận, giọng nói của thiếu niên này cực kỳ dễ nghe.
Rất xứng đôi với diện mạo của hắn.
Cảm xúc trong đó ngoại trừ có ý châm chọc nhàn nhạt mà người nghe khó nhận ra được, thì đều thể hiện ra vẻ mềm mại dịu ngoan cực kỳ.
Tay Yến Lạc nhịn không được nắm thành quyền.
Tiểu Phấn Hồng: "Ký chủ làm sao vậy?"
"Mẹ nó, trước đó đối đãi với tôi bằng một loại thái độ khác, bây giờ cậu nhìn xem hắn có thái độ gì với nữ chủ! Tôi cũng muốn gặp nhuyễn manh mỹ thiếu niên a (*chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp dịu dàng ngọt ngào), cho dù nhìn thôi cũng thấy tâm trạng tốt a." Nó nên nhắc nhở ký chủ như thế nào nhỉ, hiện giờ nhìn thì có vẻ đáng yêu, nhưng bản chất lại rất đen tối?
"Ký chủ thân ái, cô chắc chắn? Sau này nếu có vị diện cùng thể loại này, tôi có thể cho cô trải nghiệm thử một chút nha~"
Nghe Tiểu Phấn Hồng nói, khoé miệng Yến Lạc khẽ run rẩy.
Hay là cứ thôi đi, Tiểu Phấn Hồng vốn đã không đáng tin, hơn nữa mục tiêu nhiệm vụ của Tiểu Phấn Hồng, sợ là không phải tình huống dễ chơi.
"Được rồi."
Thấy Yến Lạc dứt khoát cực tuyệt, Tiểu Phấn Hồng yên lặng tiếc nuối.
Mà đối thoại bên kia cũng hoàn thành không sai biệt lắm, đại khái là nữ chủ Lan Ninh cố gắng biện hộ giúp An Đức Liệt, cô nghe còn thấy có chút bất mãn, huống chi là Tu Ẩn, người từng bị An Đức Liệt hại.
Nhìn Lan Ninh vòng qua chỗ rẽ rồi rời đi, Yến Lạc trốn ở một góc.
A.... Hiện tại nên làm gì?
Giờ phút này, Tu Ẩn thu liễm biểu tình vô hại trên mặt, khoé môi hơi cong lên, lộ ra tia trào phúng lạnh băng, lơ đãng liếc phải góc áo vàng nhạt ở một chỗ cách đó không xa, bước chân khựng lại một chút.
……
Cảm hóa hắn? Quan tâm yêu thương hắn? Sử dụng tình mẹ vĩ đại sưởi ấm lòng hắn?
Hay là nên truyền thụ cho nữ chủ một số tư tưởng khác lạ, để nữ chủ cảm hoá hắn? Ây.... Đúng là một vấn đề rối rắm mà.
"…… Ký chủ……"
"Đừng nghịch, tôi còn có chuyện phải suy nghĩ."
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Phấn Hồng, Yến Lạc cho rằng nó lại muốn châm chọc điều gì đó, nên cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng.
"......."
“Cô ở chỗ này làm gì?"
Giọng nói trong trẻo của tiểu thiếu niên truyền tới, Yến Lạc đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn sang. Mới liếc mắt một cái liền bắt gặp cặp mắt màu lam sâu không thấy đáy.
Hiện giờ bên trong con ngươi không còn ôn tồn lễ độ hay cảm xúc vô hại vô tội gì nữa, trong đó chỉ có lạnh lẽo cùng tìm tòi nghiên cứu làm Yến Lạc chợt rùng mình một cái.
"Mẹ nó, mẹ nó, Tiểu Phấn Hồng sao cậu không nhắc tôi là hắn đang ở đây? Sao hắn lại phát hiện ra tôi chứ?"
Thật lâu sau, thanh âm ai oán của Tiểu Phấn Hồng mới vang lên, "Vừa rồi tôi cũng định nhắc nhở cô a, nhưng không phải cô bảo tôi đừng nghịch à?"
Đi theo một ký chủ như vậy....... Có đúng là sẽ không có vấn đề gì không?
Nó còn có cơ hội thuận lợi chuyển chức hay không? Còn có thể hay không a? QAQ
Một kích trí mạng đột nhiên tới làm cô nghẹn lời.
“Tôi, tôi tôi đi mệt nên ở đây tham quan phong cảnh.”
Yến Lạc vô tội chớp mắt nhìn Tu Ẩn.
Tu Ẩn hơi cong môi cười, ý cười này làm cho Yến Lạc sởn tóc gáy.
"Mẹ nó, Tiểu Phấn Hồng cứu mạng a, đây là tình tiết muốn gϊếŧ người diệt khẩu a!!"
"Không có việc gì đâu ký chủ, lần đầu tiên cô tới nên không quen thuộc lộ trình, cùng lắm thì chúng ta tiếp tục cố gắng ở vị diện sau! Hệ thống xuyên qua vị diện cho phép tối đa hai lần thất bại liên tục!"
Hay lắm, ngay cả Tiểu Phấn Hồng cũng hoàn toàn từ bỏ cứu vớt.
Yến Lạc trầm mặc.
Thấy bộ dáng thu mình cực kỳ đáng thương của Yến Lạc, Tu Ẩn khẽ nhướng mày vươn tay về phía Yến Lạc.
A, vĩnh biệt vị diện này, hy vọng vị diện tiếp theo sẽ giống vị diện này, không có những đồ vật loạn thất bát tao (*lung tung rối loạn) kia.
Nhưng mà ngoài dự đoán của một người và một hệ thống, đôi tay kia chỉ nhẹ nhàng dừng ở đỉnh đầu của cô.