Editor: Lãnh Sam. Ngôn Linh nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đơn giản, không thèm nghĩ nữa.
Móc điện thoại ra, hóa thân thành cô gái nghiện game, chuyên chú chơi trò chơi.
Ước chừng sau mấy ván game.
Phong Lâm thản nhiên tỉnh lại.
Hắn mở cặp con ngươi đen nhánh kia, nhìn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, đó là kiểu trang trí hắn quen thuộc.
Còn tốt.
Không có bị đuổi ra.
Hắn rũ mắt nhìn lướt qua cái chăn ở trên người.
Khóe môi không tự giác mà hiện lên một mạt ý cười.
Trừ bỏ cô ra, cũng sẽ không có người khác.
Chỉ là......
Phong Lâm giơ tay sờ sờ sau cổ có chút đau.
Vừa mới đã xảy ra cái gì?
Hắn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mơ hồ nghe được từ phòng khách truyền đến âm thanh trò chơi.
Nhất thời.
Cảnh tượng lúc trước kia ánh vào mi mắt.
Cô có phải là nói tìm phòng ở cho hắn, đem hắn đuổi đi?
Sau đó, không đợi hắn mở miệng, cô nâng tay lên, một quyền đánh ngất hắn......
Lại sau đó......
Hắn hẳn là nằm ở trên giường.
Phong Lâm đứng dậy, ngón tay thon dài nhéo nhéo ấn đường, ngay sau đó, lại giơ tay tháo hạ hai cúc áo sơ mi, thoạt nhìn hỗn độn mà lại gợi cảm.
Thuận thế lại đem góc áo xoa nhăn dúm dó.
Hết thảy chuẩn bị tốt, Phong Lâm mới khoan thai hướng phòng khách đi đến.
Lúc đó.
Ngôn Linh chính là đang nghiêm túc chơi game.
Trò chơi này cô vừa đánh không bao lâu, đơn giản mà nói, cô vẫn là gà mới.
Liền một cái chớp mắt cô cúi đầu nhặt trang bị.
Bên tai đột nhiên vang lên một đạo tiếng nói trầm thấp nghẹn ngào.
" Anh mang em chơi."
Ngôn Linh ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy chính là gương mặt tinh xảo soái khí kia của Phong Lâm.
Hô hấp ấm áp phả vào trên mặt cô.
Nắm điện thoại, không biết khi nào lặng yên chảy xuống.
Hắn, hắn, hắn sẽ chơi sao?
Trò chơi khó như vậy......
Hắn sẽ sao?
Cô theo bản năng di di đầu, tránh đi hô hấp của hắn.
Thanh âm không còn nữa dĩ vãng lạnh lùng, " Anh, anh quần áo chưa mặc tốt......"
Mắt Phong Lâm nhìn thấy trên mặt Ngôn Linh bay nhanh hiện lên một mạt đỏ ửng, tuy nói biến mất thực mau, nhưng bị hắn hoàn mỹ bắt giữ được rồi.
Hắn vươn một bàn tay lướt qua trước người Ngôn Linh.
Thân mình không ngừng áp đi xuống.
Ngôn Linh chỉ có thể dựa vào phía sau.
Hơi thở hai người quấn quanh, thẳng đến khi đường cong gương mặt soái khí lạnh lùng của hắn, thời điểm sắp cọ đến trên mặt cô.
Phong Lâm đột nhiên cười cười, ở khi ánh mắt Ngôn Linh có chút dại ra, giơ giơ cái tay kia vừa mới trượt xuống, lúc này, trong tay hắn, chính là cầm điện thoại của Ngôn Linh.
Ngôn Linh nửa híp mắt, "......"
Đột nhiên duỗi một tay đem người đẩy ra, đoạt lại điện thoại, mặt thanh quý lạnh lùng trở về một câu, " Cảm ơn!"
Ngay lúc này, Phong Lâm con ngươi đen nhánh giống như hắc diệu thạch sáng ngời.
Nhìn tầm mắt Ngôn Linh cũng trở nên phá lệ bình thường, " Ngôn Linh, chúng ta nói tốt, công ty không chuyển tới danh nghĩa của anh, anh sẽ vẫn luôn ở tại nơi này của em, em không thể nói chuyện không giữ lời."
Ngôn Linh nghiêng nghiêng đầu, đối với lời hắn nói rõ ràng bất mãn.
" Anh đây là tính toán ăn vạ tôi?"
Thân là một người nam nhân, như thế nào có thể như vậy?
" Ừm." Phong Lâm đúng lý hợp tình.
" Có thể hay không có chút tiền đồ?" Ngôn Linh hỏi lại, nhướng mày cười.
Phong Lâm ngoài cười nhưng trong không cười trả lời cô.
" Em đã quên, anh là tiểu bạch kiểm được em bao nuôi, ở lại nơi này của em không phải là thực bình thường sao? Em không thể vì một ít yếu tố bên ngoài, liền không thừa nhận chúng ta từng có quan hệ."
" Anh......" Ngôn Linh đột nhiên không có lời gì để nói.
Cô muốn nói bọn họ không có quan hệ.
Nhưng cặp mặc mắt kia của Phong Lâm, lại rõ ràng muốn tiếp tục dây dưa.
Ngôn Linh đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển, không thèm để ý vẫy vẫy tay nói.
" Tính, nếu anh muốn ở nơi này, vậy ở đi, bất quá, về sau bữa sáng của tôi, đồ ăn Trung Quốc, bữa tối, bao gồm một ít việc, anh đều phải phụ trách."