Chương 23: Tổng tài phúc hắc đừng loạn liêu(22)

Editor: Lãnh Sam.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngôn Linh từ thanh âm của hắn nghe ra vài phần ủy khuất?

Này......

Nếu không phải độ hảo cảm trên mặt hắn không có thay đổi, cô xém chút liền tin.

Từ từ, hắn khi nào là người của cô?

Lời này, tổng cảm thấy có chút nghĩa khác.

Ngôn Linh đang định mở miệng cự tuyệt.

Nháy mắt tiếp theo.

Cô nhìn thấy độ hảo cảm bay nhanh chớp động.

Con ngươi xinh đẹp chớp chớp, cô không chút do dự mở miệng.

"...... Vậy anh coi như là đặc trợ của tôi đi."

Giờ khắc này, độ hảo cảm lập lèo tăng nhanh tới 15.

Ngôn Linh vừa lòng gật gật đầu, phảng phất vì độ hảo cảm dâng lên mà vui lòng.

Về sau hắn muốn đều cho hắn.

Như vậy gần nhất, hảo cảm nhất định có thể bay lên nhanh chóng.

Phong Lâm được như ý muốn, tự nhiên cũng trở nên an tĩnh rất nhiều.

Buông tay lui ra sau một bước, đem ghế dựa của cô lần nữa dạo qua một vòng.

Ngôn Linh trên điện thoại truyền đến một cái tin tức, cô mở ra vừa thấy, sự tình phát triển, quả nhiên giống như cô đoán.

Tin tức cô cùng Hứa phụ đoạn tuyệt quan hệ cha con vừa phát ra, liền có vô số người vây xem.

Đương nhiên, giống như cũ, không có ảnh chụp của cô.

Cô là người không quá thích đem ảnh chụp tung ra, chính mình thịnh thế mỹ diễm, chính mình thưởng thức là được.

Vì cái gì muốn để những người khác xoi mói?

Hướng gió hiện tại đa số đều giúp Hứa Ngôn Linh công kích Hứa phụ.

Rốt cuộc trên đời này, thật sự không có nhiều người giống Hứa phụ mù như vậy.

Biết rõ cháu gái muốn hại chết con gái ruột của mình, lại còn chỉ đứng bênh vực thiên vị cháu gái.

Trong lúc nhất thời, sự tình của Hứa Ngôn Linh, bay nhanh bá chiếm đầu đề các trang.

Cơ hồ có rất nhiều người đều đang thảo luận chuyện này.

Nói tương đối, đương sự Ngôn Linh, thật ra thập phần bình tĩnh đem điện thoại nhét vào trong túi.

Đứng lên đẩy ghế dựa ra, đi về phía cửa.

Cửa căn phòng mới vừa bị kéo ra, một đạo thanh âm sâu kín vang lên, " Em muốn đi đâu?"

Bước chân Ngôn Linh dừng một chút, "......" Ừm...... Cô quên mất hắn.

Cô quay đầu lại, nghiêm trang trả lời, "Toilet."

" Vậy em đi đi."

Phong Lâm thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng cô phải đi.

Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên đứng dậy, bước thong dong đi theo.

Ngôn Linh mới vừa đi hai bước, nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Đáng lẽ phải đứng ở văn phòng Phong Lâm, cư nhiên cũng theo lại đây!

" Anh đi theo tôi làm cái gì?"

Cô vẻ mặt khó hiểu.

Uy, ta là muốn đi toilet, nghe không hiểu tiếng người sao?

" A, tôi cũng muốn đi toilet, có vấn đề sao?" Phong Lâm đúng lý hợp tình.

Ai biết cô có thể hay không từ toilet chạy.

"......" Ngôn Linh cạn lời xoay đầu.

Nhanh chóng bước đi đến hướng toilet.

Phong Lâm đi theo phía sau cô, thong dong mà lại trấn tĩnh.

Đi chậm lại vài bước phía sau, hắn cũng không có vào toilet nam, mà là ở cách đó không xa an tĩnh chờ.

Ngẫu nhiên có ngườ của bộ bí thư đi ngang qua, nhìn hắn yên lặng lộ ra ánh mắt mười phần khó hiểu.

Cố tình Phong Lâm chiếu đơn toàn thu, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, rất giống cái điêu khắc.

Ước chừng một lát sau.

Những người so với Ngôn Linh đi vào toilet lúc sau đã ra, mà Ngôn Linh...... Lại vẫn như cũ không có bất luận cái động tĩnh gì.

Phong Lâm thầm kêu một tiếng không tốt.

Nhanh chóng đi qua, đưa tay ngăn cản một cô gái, " Cô lại đi vào giúp tôi xem thử Ngôn Linh có ở đây không!"

Cô gái ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc, "Boss? Toilet không có ai a!"

Phong Lâm thu tay lại, nhanh chóng xông vào, quả nhiên, chỉ còn lại cái toilet trống rỗng, Ngôn Linh sớm đã không biết đi nơi nào.

Mặc mắt càng thêm đen nhánh, tràn ngập tức giận, "......"

Lại để cô chạy!