Chương 12: Tổng tài phúc hắc đừng loạn liêu(11)

Editor: Lãnh Sam.

Lại hét lên một tiếng," Đứng ngây ra đó làm cái gì, đem cô ta ném......"

Lời còn chưa dứt, cơ thể truyền đến một trận không trọng lực, cả người bay lên không.

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy cánh tay trắng nõn kia đem hắn ném ra bên ngoài.

"A_____"

"......."

"A_____"

Thoáng chốc, tiếng thét chói tai vang lên hỗn loạn thành một đoàn.

Phá lệ thê thảm.

Ngôn Linh mặt không cảm xúc vỗ vỗ tay, đem ống tay áo buông xuống, động tác thoạt nhìn cao quý lại vừa cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là...... Nếu có thể không để ý ngoài cửa một cảnh thảm trạng, đại khái bọn họ sẽ có tâm tình thưởng thức.

Bọn họ ánh mắt dại ra nhìn chủ quản và đám người phụ họa, nằm trên mặt đất kêu rên.

Bộ dáng thống khổ chật vật.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều yên lặng lùi về phía sau, không ai dám lên tiếng.

Đầu tiên không nói sức lực thiếu nữ làm thế nào ném bay mấy người nam nhân, ngay cả tốc độ.......Cũng nhanh đến mức họ thấy không rõ.

Thực sự quá đáng sợ!

Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không một người dám đi đỡ chủ quản.

Ngay cả bảo an đi vào, cũng đặt biệt lui về phía sau, lui về phía sau, lại lui về phía sau.

Thẳng đem chính mình rút đến góc tường, thoạt nhìn phá lệ thành thật ngoan ngoãn.

Bộ dáng kia, sợ bắn huyết lên người.

Ngôn Linh vẫn thong dong đứng ngay tại chỗ, thanh âm thanh triệt lăng liệt, lại mang theo cảm giác áp bách.

" Tôi nói, tôi là tân nhiệm boss của các người, chúc mừng vài người trong các vị, trở thành người đầu tiên bị tôi sa thải, lúc sau phó tổng sẽ tự mình tới cùng các người kết toán tiền lương.

Chủ quản cùng mấy người kia đang kêu thảm nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, phẫn nộ mà lại sợ hãi nhìn cô,"......." Cô vừa nói cái gì?

Hình như thấy vụ việc này còn chưa đủ.

Ngôn Linh lại nói," Ha, còn một việc nữa."

Cô liếc xéo chủ quản trên mặt đất, khóe miệng xẹt qua một mạt châm chọc.

" Phó tổng sẽ cùng ông tính toán sự việc thu nhận hối lộ tuyên bố tin tức không thật, bôi nhọ danh dự của tôi, luật sư của tôi sẽ cùng ông nói chuyện, tiền lương của ông nên dùng để mời luật sư biện hộ đi!

Rốt cuộc, tôi còn nghe nói ông tham ô tài chính của công ty, thật sợ là ông sẽ ngồi tù đến sông cạn đá mòn."

Chủ quản sắc mặt chốc lát trắng bệch không có một tia huyết sắc.

Đau đớn trên người, thật sự kém xa so với lời nói này của Ngôn Linh.

Môi hắn run run, muốn vì chính mình biện giải.

Cô có thể nói ra như vậy, đủ để chứng minh đã đem sử tình điều tra rành mạch.

"......." Tiền, hắn thu.

Tin tức, hắn tuyên bố.

Tài chính của công ty, hắn......Cũng tham ô.

Nhưng chuyện này, hắn đã làm thực kỹ a, cô làm sao có thể biết?

Từ từ.

Nếu nói thiếu nữ trước mắt này thật sự là boss của công ty, cũng liền có nghĩa là, bối cảnh sau lưng cô so với hắn biết còn cường đại hơn nhiều.

Một cái chớp mắt này, làm hắn đều mềm nhũn.

Cả người phát run.

Hắn không muốn ngồi tù a!

Cơ hồ lăn mang bò tới Ngôn Linh bên người, sửa bộ dáng đúng lý hợp tình vừa rồi, chật vật bất kham xin tha.

" Chị Hứa, BOSS Hứa, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm a! Tôi có thể giải thích, cô nghe tôi giải thích......."

" Không khéo, tôi không muốn nghe ông giải thích, cũng không có thời gian nghe ông giải thích."

Ngôn Linh lạnh nhạt đánh gãy lời hắn nói, thái độ trương dương," Ông khả năng không biết, thời gian của tôi chính là tiền tài, mà ông lại không đáng giá để tôi lãng phí tiền tài."

Thu nhận hối lộ, tham ô tài chính công ty, hai tội danh này hắn thế nào đều phiến không rõ.

Đến nỗi phán mấy năm, có cái kết cục gì, đó là sự tình của luật sư.