Ngay ngày hôm sau, Yến Thư đã dậy thật sớm và chuẩn bị thêm một suất ăn nữa.
Cô để ý Vũ Tuấn thường hay ra ngoài ăn, như vậy chắc chắn sẽ không lo anh vì có cơm sẵn rồi nên không nhận.
Xong xuôi, cô mang hai hộp cơm đi làm.
Một chị gái thấy thế cười hỏi: "Ủa? Hôm nay mang tận 2 hộp cơm luôn hả? Ai nhờ nấu hả?"
"Đó là bí mật ạ"
Cô nháy mắt nói.
"Chắc là cái Oanh hả? Haiz, nhắc mới nhớ sắp hết kì thực tập của mấy đứa rồi đó"
Yến Thư nghe tới đó, trong lòng không khỏi trùng xuống.
Đúng rồi, cô cũng chưa ra trường nữa, mới chỉ đang trong kì thực tập mà thôi.
Sắp tới cô phải về lại trường rồi, không biết sau này xin vào đây làm hắn có được không.
Vậy là...
Cô sắp không gặp được anh nữa rồi.
Yến Thư ngay lập tức lắc đầu, không không.
Cô đang nghĩ viển vông gì thế? Người như anh ấy cô đâu thể với được? Có khi sau này không gặp rồi sẽ dần quên cũng nên.
Tuy trong đầu thầm nhủ như vậy nhưng Yến Thư biết đó là chuyện rất khó.
Dù sao cô cũng thích Vũ Tuấn thầm lặng mấy năm rồi.
Nhìn hộp đựng cơm, trái tim cô đập bình bịch.
Không biết lân này có cơ duyên mà lại gần anh được một chút không nhỉ? Biết đâu anh cũng có ấn tượng với mình? Có khi hai người có thể làm bạn cũng nên.
Cô càng nghĩ càng ngượng, cảm giác như sắp gặp idol vậy.
Buổi trưa, Vũ Tuấn đang chuẩn bị đi gặp Mai Hạ thì đột nhiên bị chặn đường.
Anh nhíu mày, nhìn cô gái không biết tên trước mắt.
Anh không biết chỗ nào có bùa đuổi người thay vì đuổi tà không, anh muốn mua một ít.
Yến Thư tuy đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng lúc "lâm trận"
lại bối rối, quên sạch mọi câu từ đã sắp xếp từ trước.
Sự im lặng bao trùm hai người, không khí khá lúng túng.
Mãi cô mới bật thốt ra được một câu: "Dạ...
Dạ...
Chào sếp..."
"Ừ"
Anh nhíu mày rồi chuẩn bị bước qua, thế nhưng Yến Thư lại nói: "Em...
Em có chuyện muốn nói ạ.
Chẳng là...
Cảm ơn sếp vì chuyện hôm qua.
"Vậy cậu có bị thương ở đâu không?"
Cô nhíu mày hỏi.
"Tớ ổn.
Cậu đừng lo lắng quá.
Tớ học võ đâu phải để chơi"
Vũ Tuấn nói làm cô yên tâm.
Mai Hạ thở dài một hơi, không ngờ thái độ của Vũ Tuấn dành cho cô gái "định mệnh"
của anh lại càng ngày càng tệ như vậy.
Cô nói: "Lại nói chứ Vũ Tuấn, cậu không có ý định thoát kiếp FA à? Mỹ nhân đưa tới cửa rồi đó"
Vũ Tuấn dừng xe vì đèn đỏ.
Anh quay đầu nhìn cô nói: "Cậu thì sao? Chúng ta cùng tuổi mà.
Chẳng lẽ cậu cũng muốn có bạn trai rồi?"
"Nói linh tinh gì vậy chứ.
Tớ chẳng để ý ai cả"
Mai Hạ thở dài.
"Lại nói, thật muốn yêu một lần cho biết quá"
Tuy miệng thì nói thế nhưng cô không có ý định làm quen hay tìm hiểu bất kỳ chàng trai nào.
Cô không chỉ sống một đời rồi quên hết sạch và bắt đầu lại.
Nếu yêu một người rồi thì những thế giới sau chắc chắn cô sẽ rất buồn và cô đơn, đặc biệt là nhớ người ấy chết mất.
Vũ Tuấn cười, không có là tốt rồi.
Anh chuyển đề tài, sau đó tiếp tục lái xe.
Không ngờ khi bước vào nhà hàng, Mai Hạ lại gặp một người có hơi quen thuộc.
689 thấy cô không nhớ liền nhắc nhở: "Đó là Hải Cường"
Đừng trách trí nhớ của cô chưa già mà đã yếu.
Bởi vì hắn thay đổi rất nhiêu.