Editor: Tranh Nhược.
Chương 49
Tư tưởng và ý nghĩ của nàng ta hỗn loạn kỳ lạ, chậm rãi mà bắt đầu vặn vẹo.
Cuối cùng tất cả tụ lại thành phán đoán, ở thế giới này, nàng ta là vai chính.
Tất cả mọi người đều yêu nàng ta, Văn Nhân Tầm Mịch đầy chán ghét kia sẽ bị nàng ta chỉnh chết.
Nàng ta tận mắt nhìn thấy nàng treo cổ trên một tán cây lệch hướng, cái loại khoái ý này, cơ hồ muốn lao ra khỏi l*иg ngực.
Văn Nhân Tường do dự một chút rồi đưa ra quyết định.
"Người tới, đuổi Văn Nhân Vân Phỉ ra đi, từ giờ trở đi, phủ Thừa tướng không có đại tiểu thư."
"Nhớ kỹ sao?"Lưu lại mối hoạ lớn như vậy sớm hay muộn sẽ huỷ hoại toàn bộ phủ Thừa tướng.
Phía trước cũng chuẩn bị làm như vậy, bất quá là xem ở mặt mũi của Thái Tử cùng thiên hạ đệ nhất phú thương.
Mặt khác không nói, năng lực câu dẫn người, vẫn là có chút hơn người.
Đáng tiếc cùng nương nó giống nhau làm kỹ · nữ, quả nhiên đều không phải cái mặt hàng tốt gì.
Không tồi, tất cả mọi người không biết nương của Văn Nhân Vân Phỉ từng là hoa khôi một thời trong hoa lâu thanh quán, bán nghệ không bán thân.
Vừa lên đài mang theo khăn che mặt, không ai thấy rõ tướng mạo.
Sau Thừa tướng mua về, thay đổi tên, phong kín miệng người khác.
Chỉ là hiện tại xem ra, này thật là một cái sai lầm lớn.
Văn Nhân Vân Phỉ không nghĩ tới Văn Nhân Tường cư nhiên nhẫn tâm như vậy, nàng ta là nữ nhi thân sinh của hắn a.
Muốn giãy giụa, nhưng vừa mới bị đạp và đá mấy cái hiện tại còn đau đến toàn thân vô lực, không thể tránh khỏi sự kiềm chế của mấy gia đinh cao lớn thô kệch.
Bị quăng trên mặt đất không chút ôn nhu, Văn Nhân Vân Phỉ trơ mắt nhìn cửa lớn phủ Thừa tướng đóng lại.
Hận ý trong mắt đột phá đến tận chân trời, nếu các ngươi đều phụ ta, ta đây tuyệt đối không cho các ngươi sống tốt quá.
Dùng sức bò dậy, lung lay đi về phía phủ Nam Cung.
Nàng ta còn có Nam Cung ca ca bọn họ, chờ nàng ta tu dưỡng tốt, lại trở về tính sổ.
Ngày hôm sau, kinh thành vốn náo nhiệt phi phàm, lại lần nữa bát quái như sóng triều.
Nguyên lai là An Vương lại lần nữa đến phủ Quốc công cầu thân, lần này đưa một bộ khăn thêu quàng vai mũ phượng màu tơ vàng.
Mặt trên thêu một đôi chim liền cánh cùng hai cây liền cành, sinh động như thật.
Làm cho nha hoàn gã sai vặt vô tình nhìn đến, kinh ngạc đến cực điểm, hết sức sửng sốt.
Một truyền mười, mười truyền trăm, đến cuối cùng, liền biến thành, Vương gia vì cưới Nhu Gia quận chúa, cư nhiên tự thêu một bộ áo cưới thế gian độc hữu tặng.
Tầm Mịch thời điểm nghe được tin này, trực tiếp phun, hình tượng đều duy trì không được.
Tông Chính Mộc Phong nếu có thể thêu ra một đóa hoa đều không tồi, còn tự thêu áo cưới, những người này cũng nghĩ quá nhiều đi.
Tông Chính Mộc Phong vẫn luôn ngồi bên cạnh, nhanh chóng lau miệng cho mỹ nhân.
Tối hôm qua rốt cuộc nuốt mỹ nhân vào trong bụng, hương vị kia, làm hắn ********.
Kết quả không cầm giữ được, làm quá mức.
"Lấy lòng thϊếp cũng vô dụng, đêm nay chàng ngủ thư phòng đi thôi."
Tầm Mịch lạnh căm căm liếc nam nhân một cái, một chút cũng không mềm lòng.
Nàng biết thứ này cầm thú, chỉ cần đối hắn lui một bước, hắn liền tiến hai bước, đại biểu điển hình được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tối hôm qua nàng rõ ràng nói từ bỏ, gia hỏa này vẫn đè nặng nàng làm làm làm.
Cuối cùng nàng ngất xỉu hai lần, ngẫm lại mặt lại đen.
Nam nhân thật khó quản!
"Mỹ nhân, nàng không thể đối vi phu như vậy, tâm vi phu hảo đau."
"Không tin, nàng sờ sờ." Nắm tay nhỏ mềm mại không có xương của mỹ nhân ấn lên bộ vị nào đó phân trần*.
*giãi bày.
Để nàng cảm thụ phía dưới ngo ngoe rục rịch, đôi mắt chớp chớp vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Tầm Mịch nổi giận, không khách khí hung hăng nhéo.
Nghiến răng nghiến lợi nói: "Thϊếp không biết thế nhưng tâm của chàng lại ở phía dưới."
"Tê, mỹ nhân, nhẹ chút, nhẹ chút, nàng đây là muốn mưu sát thân phu sao?"
Từ trong tay mỹ nhân giải cứu tiểu Mộc Phong, Tông Chính Mộc Phong rất là ủy khuất.
"Đây chính là hạnh phúc nửa đời sau của nàng, hỏng rồi làm sao bây giờ."
"Chàng vô sỉ, hạ lưu." Ngực Tầm Mịch không ngừng phập phồng, sắc mặt hồng nhỏ máu.
Đờ mờ, ông xã một đời này thật là tốt... Thiếu đánh!
"Ta có răng a, nàng xem."Hàm răng trắng đạp vào mắt, thiếu chút nữa Tầm Mịch hoa mắt.
"Cũng không có hạ lưu a, rõ ràng đều chảy vào bên trong miệng nhỏ mê người của nàng."
Bẹp bẹp miệng, Tông Chính Mộc Phong nghiêm trang vì chính mình biện giải.
Tầm Mịch trực tiếp tát một cái, gia hỏa này thật là tức chết nàng: "Một tháng không chuẩn tiến phòng thϊếp, lên giường của thϊếp."
Không hảo hảo trị hắn, thật là muốn lật trời.
"Ngao ~~~ không." Một tiếng kêu rên, vang vọng toàn bộ Vương phủ.
Người Vương phủ đã sớm quen, sau khi Vương phi được Vương gia đưa về, Vương gia không ngày nào là không có động kinh.
Tuy rằng hai người còn chưa thành thân, nhưng sáng nay thánh thượng đã hạ chỉ tứ hôn.
Cho nên đối với Vương phi ở Vương phủ cùng Vương gia bồi dưỡng cảm tình, việc này không phải thực bình thường sao?
Đây là bất đồng giữa Tầm Mịch cùng Văn Nhân Vân Phỉ, người trước hiểu được dung nhập triều đại này trước dùng phương thức của triều này mà hành động.
Mà người sau lại là tự giữ luôn cho rằng mình cao quý hơn người triều đại này, tiên tiến, khinh thường dân bản xứ.
Lại không biết định luật trứng chọi đá.
...
Phủ Thái Tử, Thái Tử bị cấm túc nửa tháng, ném đồ cả phòng.
Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, nhìn nhi tử nổi điên.
"Hạo Thiên, bổn cung nói cho con, nữ nhân kia không thể lưu, con nhìn xem những người bên ngoài đó hiện tại đều nói con như thế nào."
"Con là Thái Tử, tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, như thế nào có thể lưu lại tai hoạ ngầm như vậy."
Bà ta vẫn luôn muốn Hoàng Thượng lần nữa chỉ hôn Văn Nhân Tầm Mịch cho nhi tử, nhưng lại chờ được tin Nhu Gia quận chúa tứ hôn An Vương.
Trong lòng cho dù tức giận cùng phẫn hận, nhưng kết quả này cũng là tốt nhất.
Chỉ cần không phải con hoàng đế, vậy không tạo thành uy hϊếp.
An Vương chính miệng hứa hẹn qua, chỉ cần huynh của hắn không đoạn tử tuyệt tôn, không người kế vị, hắn đối cái vị trí kia sẽ không nhòm ngó.
Tông Chính Hạo Thiên cả người xụi lơ ở ghế trên, hắn ta như thế nào cũng không có nghĩ đến, cái nữ tử thiện lương tốt đẹp kia, sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hắn ta không ngừng nói cho chính mình, nàng ta là bị Nam Cung Mộ Trầm cùng nam nhân hoang dã không biết từ đâu chui ra bức bách.
Nhưng tâm lý trước sau cũng có một ít vướng mắc, người cùng mình bái đường rồi động phòng, xoay người liền cùng nam nhân khác pha trộn bên nhau.
Hoàng hậu thấy nhi tử bình tĩnh lại, mới tiếp tục mở miệng: "Hiện tại con phải làm, chính là đi nhận sai với phụ hoàng của con."
"Sau đó ngoan ngoãn nghe phụ hoàng con nói, đừng cho bổn cung thấy sự tình rối loạn lung tung gì đó."
Tông Chính Hạo Thiên gật đầu, trong mắt hiện lên một mạt kiên định.
Hắn ta còn có quyền lợi, chỉ cần nắm chặt, chờ hắn ta bước lên vị trí kia, còn có cái gì làm không được.
Hoàng hậu vừa lòng rời đi, bà ta còn phải đi về xem, có nữ nhi nhà ai thích hợp nhi tử, sớm một chút định ra.
Lần đó Thái Tử thành thân, sớm đã trở thành trò khôi hài của kinh thành, quán trà quán rượu cũng nói mấy lần.
Văn Nhân Vân Phỉ bị nhớ thương mấy ngày nay qua không quá tốt, nhưng cũng không tính rất kém.
Nam Cung Mộ Trầm bởi vì sự tình
trước đó, cửa hàng đều chịu ảnh hưởng rất lớn.