Chủ tớ hai người nghênh ngang rời khỏi tướng phủ. Khi vừa xuất hiện ở trên đường. Văn Nhân Vân Phỉ cảm nhận được ánh mắt của những người này nhìn nàng cùng trước kia không giống nhau, biểu tình rất kỳ quái.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không nói nên lời, chỉ là trong lòng rất bực bội.
Thám tử vẫn luôn canh giữ ở trước cửa tướng phủ, nhìn thấy hai người xuất hiện, lập tức trở về báo tin.
Tầm Mịch đang uống trà, thì đã nhận được tin tức, lập tức phun trà ra khỏi miệng. Nàng vừa mới nghe được điều gì, Văn Nhân Vân Phỉ xuất hiện ở trên phố?
Chẳng lẽ, hiện tại nàng ta không nên ở trong nhà tránh đầu sóng ngọn gió sao? Cư nhiên còn dám chường mặt lên phố, thật là đủ gan dạ.
Nhưng nàng không có tâm tình đi xem náo nhiệt, mặc kệ nàng ta muốn làm gì thì làm đi.
Mấy ngày nay, nàng vẫn là luôn ở trong phủ Quốc Công, chờ phủ Quận Chúa của mình trùng tu xong lại dọn qua ở.
Chỉ là … có câu nói: người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Câu này thật là chính xác. Nhìn quan sai đứng ở trước mặt, trong mắt Tầm Mịch hiện lên một chút kinh ngạc.
“Nhị vị nói là … có người tố cáo ta trộm đồ?”
Tầm Mịch thật là không biết nên nói cái gì nữa. Nàng đường đường là tiểu tiểu thư của phủ Quốc Công, còn do đích thân thánh thượng phong làm quận chúa Nhu Gia.
Bất kỳ thân phận nào cũng đều có thể thuyết minh, cái nàng không thiếu nhất chính là quyền lợi cùng tiền tài. Nếu không thiếu, cần gì phải đi trộm đồ.
Chuyện này phù hợp lẽ thường sao? Logic đâu?
Trong đầu những người này không biết chứa cái gì nữa. Đờ mờ, thật là muốn chửi thề mà.
“Đúng vậy, xin mời ngài đi theo chúng ta một chuyến”
Người quan sai dẫn đầu vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng điệu rất kém, mở miệng nói.
Giờ phút này, Tầm Mịch là đang chuẩn bị ra cửa, chỉ là vừa đi đến cổng lớn, đã bị người ngăn chặn.
Mũ sa che đậy nên không ai nhìn thấy rõ nét mặt không vui của nàng.
“Các ngươi là người của nha môn nào? Muốn ta đi theo các ngươi, lệnh truy bắt đâu?”
“Ta xem, nhị vị là muốn tìm ta gây chuyện đi”
Giọng nói mạnh mẽ:
“Bổn quận chúa nhìn dễ ức hϊếp như vậy sao?”
Nàng là thật sự tức giận, nghiêng người nhìn Tiểu Hương mở miệng nói:
“Tiểu Hương, báo cho ông ngoại cùng An Vương. Nói có người tố cáo ta trộm đồ, lại lấy không ra chứng cứ, còn muốn bắt ta kéo lên công đường”
Tiểu Hương nhanh chóng rời đi báo tin. Không lâu sau đó, hộ vệ của phủ Quốc Công cũng ra tới, vây quanh Tầm Mịch, đem nàng bảo vệ ở bên trong.
Đối với hai quan sai hếch mũi lên trời, một bộ dáng ta là quan sai đại gia. Tầm Mịch là tức giận từ trong lòng tức ra ngoài.
“Dám gây chuyện ở phủ Quốc Công, các ngươi thật to gan”
“Trước tiên, đem này hai người đánh hai mươi đại bản thật nặng cho ta, dám mạo phạm quận chúa, bất kính đối với phủ Quốc Công.”
Ông ngoại vì An Quốc hy sinh nhiều cống hiến như vậy, đến già rồi, cư nhiên lại có người dám khinh nhục như vậy.
Nàng còn chưa có chết đâu, cũng còn treo một cái chức danh quận chúa, những người này làm sao dám … làm sao dám?
Lúc này, hai người quan sai mới cảm giác được sợ hãi. Hình như bọn họ lỡ đá lên tấm ván sắt.
Nhưng, rõ ràng Phủ Doãn đại nhân nói với bọn họ, Văn Nhân Tầm Mịch rất nhát gan, căn bản không cần lo lắng. Chỉ cần đem người kéo lên công đường là được. Đến lúc đó, tùy tiện định tội, ném vào đại lao.
“Dạ, quận chúa”
Hộ vệ đều là người có võ công cao cường, trong đó có người từng làm lính dưới trướng hai vị cữu cữu của Tầm Mịch, hiện đã xuất ngũ.
Bắt hai người quan sai quả thực là dư dả. Hơn nữa, bọn họ đều trung thành với nhà quốc công, đã sớm bất mãn đối với hai người quan sai này. Hiện tại quận chúa đã ra lệnh. Đương nhiên, bọn họ sẽ không buông tha.
‘ A a a.... A a a....’
Rất nhanh chóng đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tầm Mịch đứng ở bậc thang, mắt lạnh nhìn tình huống phía dưới.
Nháy mắt, lão quốc công cùng Thượng Quan Yên đã chạy ra tới, nhìn thấy cháu gái, nữ nhi không có việc gì, mới thở ra một hơi.
Không đợi đánh xong hai mươi đại bản, Tông Chính Mộc Phong cũng đã cưỡi ngựa tới.
Quần áo đầy nếp nhăn cùng với đầu tóc có chút tán loạn, cũng đủ có thể nhìn ra người đến có bao nhiêu nôn nóng.
Trái tim của Tầm Mịch thấy ấm áp, bước đến gần đối phương. Tùy ý để đối phương đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Thời điểm Tông Chính Mộc Phong vừa nhận được tin tức, quả thực là vô cùng tức giận.
Mỹ nhân của hắn, cư nhiên bị người vu hãm.
*Vu hãm: vu khống +
hãm hại.
Còn dùng hành vi vụng về như vậy, hoàn toàn là vũ nhục đối với mỹ nhân.
Cởi ngựa không ngừng nghỉ chạy tới, thật tốt, mỹ nhân không có việc gì, thật tốt, thật tốt.
Trái tim từ từ bình tĩnh trở lại, ngược lại, lửa giận cũng từ từ bốc lên.
Nắm tay Tầm Mịch đi đến trước mặt hai quan sai đã bị đánh da tróc thịt bong, giọng điệu lạnh lẽo ghê người.
“Nói, là ai phái các ngươi tới”
Một chân dẫm lên trên mặt bọn họ, hung hăng nghiền áp.
Hạng người nhát gan như vậy cũng dám đứng ở trước mặt mỹ nhân của hắn làm càn:
“Đánh tiếp cho ta, đánh tới khi nhận sai mới thôi”
Lão quốc công cũng gật đầu:
“Người tới, đi tra xét cho ta. Xem bên ngoài có phải lại có người làm ra chuyện gì xấu xa, bôi nhọ danh dự của tiểu tiểu thư hay không?”
Đánh chết ông cũng không tin cháu gái mình sẽ trộm đồ. Tất cả những vật dụng của cháu gái ông cái nào không tinh xảo, cái nào không quý giá.
Cho dù là kỳ trân dị bảo, với phẩm tính của hắn cháu gái cũng sẽ tuyệt đối không trộm cắp.
*Kỳ trân dị bảo: những món đồ vật hiếm có trên đời.
Vậy mà lại có người dám dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy tới hại cháu gái của ông. Ở triều đại này, ăn trộm là điều trơ trẽn nhất, cũng là việc mà mọi người khinh thường nhất.
Lão quốc công phái người đi tra, rất nhanh đã trở về.
Nói là, sáng sớm đã có người đi phủ nha báo án. Nói, ngày hôm qua bị mất một miếng ngọc bội tổ truyền, mà đoạn thời gian mất kia, chỉ có quận chúa đứng gần hắn.
Cho nên hắn hoài nghi quận chúa trộm ngọc bội của hắn, hy vọng có thể thông qua quan phủ tìm trở lại.
Nghe xong những lời vu cáo đó, Tầm Mịch quả thực là muốn cười to.
Dưới chân thiên tử, cũng dám làm như thế... Thật là làm tốt lắm.
“A... Thật ra bổn vương cũng muốn nhìn xem xem, là thứ ngọc bội cực phẩm nào mà lại đáng giá làm vương phi nhà ta vươn đôi tay ngọc ngà phấn nộn ra lén trộm đi”
Tông Chính Mộc Phong hận không thể trực tiếp gϊếŧ người kia, ôm chặt Tầm Mịch:
“Mỹ nhân, chúng ta đi xem kịch hay, được không?”
Tầm Mịch gật đầu:
“Thϊếp cũng rất tò mò, rốt cuộc là dạng trân bảo quý hiếm gì”
“Ông ngoại, ngài nếu không thích thì ở lại phủ nghỉ ngơi đi, con cùng vương gia đi xem tình huống như thế nào”
Ông ngoại tuổi rốt cuộc cũng đã lớn, nàng có chút lo lắng ông ngoại bị chọc tức. Như vậy, người bị tổn thương chính là người nhà của mình.
Lão quốc công biết cháu gái lo lắng cho mình, nhưng không biết rõ ràng việc này, thì lòng của ông rất bất an.
Lắc lắc đầu:
“Ta và các ngươi cùng đi, ta xem, bộ xương già này của ta còn chưa có hư hao, thì đã có người dám công nhiên tính kế đến trên đầu phủ quốc công của ta”
“Sao ông ngoại có thể không đi xem cho được?”
“Phái người đi kêu Uy Vũ cùng Hạo Cường đến Phủ Doãn kia đi, chuyện lớn như vậy sao bọn họ có thể không biết.”
Nhóm hộ vệ đè nặng vai hai quan sai kia, hướng phía phủ nha đi.
Phủ Doãn đại nhân ngồi ở trên công đường cười giống Phật Di Lặc. Án tử lần này thật là cái nhẹ nhàng nhất, dễ dàng nhất.
Chờ đến khi xong việc, hắn có thể có được vạn lượng hoàng kim, đủ để hắn chìm trong cẩm y ngọc thực suốt nửa quãng đời sau.
Phía dưới công đường có một một thư sinh mặt trắng đang ngồi, phe phẩy quạt giấy.
Thời điểm Tông Chính Mộc Phong mang theo Tầm Mịch đi vào, thì thấy được một người đang ngồi cười ngu ngốc trên công đường kia.
“Ồ, ta tưởng là ai mắt mù, thì ra là ngươi, thật đúng là mắt mù mà”
Tầm Mịch vừa tìm kiếm thông tin cốt truyện, vừa đánh giá vị thư sinh kia.
Lập tức
đã đem thân phận của người này hiểu rõ như lòng bàn tay.
Quan Sanh Kình, đệ nhất tài tử, phụ thân là Lễ Bộ Thị Lang.
“An Vương?”
Quan Sanh Kình có chút kinh ngạc kêu lên.
“Ngài... Tại sao ngài lại đến nơi này?”
Tay nắm quạt xếp, giọng cũng hơi hơi khủng hoảng.
Hắn sẽ xuất hiện tại đây, là bởi vì đã từng đáp ứng với Phỉ Phỉ, rằng sẽ vô điều kiện làm giúp nàng ba chuyện.
An Vương?