Sau khi hoàng hậu phát hiện ra, trực tiếp sai người thu hồi trở về toàn bộ chi phí cùng trang sức của thái tử phi.
Còn truyền xuống ý chỉ, nữ chủ nhân của phủ thái tử chỉ có Văn Nhân Tầm Mịch, những thứ khác, đến từ đâu thì bò về chỗ đó.
Tuy rằng làm nhất quốc chi mẫu, nhưng mẫu gia của nàng không có thế lực, muốn nhi tử ngồi trên cái vị trí kia. Không có thực lực hiển hách giúp đỡ là không được. Nàng không dám đánh cuộc.
(Hiển hách: vinh quang lừng lẫy)
Không nói tới việc nàng không thích cái vị nhị tiểu thư của phủ thừa tướng mà thanh danh quét rác, ai ai cũng cười chê kia.
Nhưng, hiện tại mặc kệ Văn Nhân Tầm Mịch là ai, chỉ cần dựa vào nàng là đích nữ của phủ thừa tướng, là cháu ngoại ruột của phủ Quốc Công. Thân phận cùng địa vị là vô cùng cao quý, càng đừng nói đến chuyện nàng còn được hoàng đế đích thân phong làm quận chúa Nhu Gia.
Nhu Gia chính là đại biểu tính thiện, tính mỹ. Ngay cả công chúa hoàng thất đều không có được phong hào như vậy.
Một nữ tử như vậy, làm thái tử phi là nhất thích hợp.
Trong lòng hoàng hậu tính toán những gì, Văn Nhân Vân Phỉ đương nhiên là không biết. Nàng ta chỉ biết là mình bị tàn nhẫn vả vào mặt.
Không cách nào ép xuống được oán khí cùng phẫn nộ trong lòng, vừa lúc thái tử đang chìm trong sự hối hận, cũng không còn tâm trạng an ủi nàng ta.
Kết quả chính là, phủ thái tử liên tiếp trình diễn tiết mục gà bay chó sủa.
Tầm Mịch cũng không biết đến những chuyện xảy ra bên ngoài, dù là một chút. Nàng chỉ biết, sáng sớm thức dậy, thì đã nghe được N loại phiên bản vịt con xấu xí biến thành ngụy thiên nga trắng.
(Ngụy: giả, hàng giả)
Đương nhiên, tin chấn động nhất vẫn thuộc về mẫu thân nhà mình, công nhiên hưu phu ở trên đại điện.
Người bị hưu chính là đại danh đỉnh đỉnh thừa tướng, tin tức nhiều đến nỗi không kịp để mọi người bàn luận.
Ngồi ở tửu lầu lớn nhất kinh thành, Tầm Mịch mang theo mũ sa, Tiểu Hương đứng ở phía sau, đệ đệ ngồi bên cạnh.
Nhàn nhã nghe dưới lầu kể chuyện tình xảy ra vào ngày ngày hôm qua. Chỉ là đang nghe đến suất diễn của mình, thì Tầm Mịch bỗng nhíu mi, nhăn mặt.
Cái gì kêu là xấu xí đến không mặt mũi gặp người, cái gì kêu rõ ràng không biết xấu hổ, còn muốn hãm hại cửu thiên tiên nữ đầy thiện lương. Cái gì lại kêu là phá hư gia đình người khác, không giữ phụ đạo, tiện nhân, …
Đậu má, những người này hoàn toàn không thể nói
đạo lý mà.
Tầm Mịch còn không chưa có phát giận, thì Văn Nhân Luật đã nhịn không được, lao xuống lầu. Bắt đầu lý luận với những người đó.
Bất đắc dĩ đỡ trán, nhìn kiểu này, hôm nay không thể an an tĩnh tĩnh thưởng thức phong cảnh cổ đại rồi.
Nhưng là, đối với loại chuyện vả mặt này, nàng vẫn rất yêu thích.
Không cần nghĩ, loại chuyện cố ý tuyên dương mặt xấu của nàng. Cho dù không ai ở sau lưng chỉ điểm, thì cũng biểu hiện, người này vô cùng không thích nàng.
Thật ra, nàng rất hiếu kì. Đến tột cùng, những người đó căm ghét nàng bao nhiêu?
“Ngươi nói bậy, tỷ tỷ của ta không có xấu xí, Văn Nhân Vân Phỉ mới là quỷ dạ xoa”
Mới vừa xuống lầu, Tầm Mịch đã nghe được giọng nói đầy tính chất bảo vệ cùng giữ gìn của đệ đệ nhà mình.
Trong lòng ấm áp, đời trước, có rất nhiều người che chở mình. Đời này, đến lượt nàng tới che chở cho bọn họ.
Tiểu Hương cũng vô cùng tức giận, đối với những người nói bậy kia, hận không thể đi lên xé nát miệng của bọn họ.
Một phòng nào đó trên lầu ba, có ba vị công tử cẩm y hoa phục đang ngồi uống trà, khí độ phi phàm.
Giờ phút này, mắt lạnh nhìn trò khôi hài phía dưới. Nếu không phải bọn họ không muốn để tiên nữ trong lòng biết mặt tàn nhẫn của bọn họ. Thì đã sớm ra lệnh cho người đi gϊếŧ chết Văn Nhân Tầm Mịch.
Dám tính kế tiên tử tốt đẹp trong lòng bọn họ, quả thực là tìm chết.
“A, toàn kinh thành này, không ai không biết nhị tiểu thư của phủ thừa tướng chính là một người có tiếng không có miếng là một tiểu thư bao cỏ”
“Sao có thể so sánh được với tiểu thư Vân Phỉ nhà chúng ta. Diện mạo xinh đẹp hoàn mỹ, tính cách lại hiền lành.”
“Cũng không biết mắt của hoàng đế bệ hạ có bị cái gì hay không? Vậy mà lại nhìn trúng một phế vật như vậy”
Người kể chuyện là người của Nam Cung Mộ Trầm, được sắp xếp để nói những lời bôi nhọ thanh danh của Văn Nhân Tầm Mịch.
Sáng sớm, Văn Nhân Vân Phỉ đã xách váy chạy đi tìm kia mấy người bọn họ khóc lóc kể lể. Trong lời nói đều là kể lể về việc Tầm Mịch hãm hại thiết kế nhục nhã nàng ta như thế nào.
Thậm chí là muốn hủy dung nàng ta, nói cái gì ghen ghét sắc đẹp của nàng.
Mấy nam nhân gặp ánh sáng của nữ chính thì trí thông minh biến thành số 0 kia, vừa nghe xong thì lập tức phát hỏa, mới có trò hay hiện tại này.
Tầm Mịch đứng ở cửa thang lầu, cười khẽ ra tiếng:
“Vị tiên sinh này là nghi ngờ thánh thượng sao?”
“Không biết ngươi có thân phận gì mà dám hoài nghi hoàng đế bệ hạ. Tiểu nữ tử rất hiếu kì”
Những người này vì nữ chủ cũng làm liều thật, không muốn sống nữa rồi.
Vậy mà có người lại cảm thấy không có chuyện gì to tát hết.
Đã có người bị hấp dẫn bởi câu chuyện của người kể chuyện cùng với vị tiểu công tử mặc quần áo màu xanh lá kia.
Rốt cuộc cũng có náo nhiệt để xem. Chỉ là không đợi diễn đến khúc cao trào, thì có một bạch y nữ tử xuất hiện chen ngang.
U a, vừa nhìn thấy, thật đúng là thanh nhã đến kinh diễm.
Nàng thướt tha mà đứng, tay chống tay vịn cầu thang, ống tay áo trượt xuống, hiện ra một chút làn da trắng nõn nà.
Ngón tay thon dài đầy ưu nhã, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, rực rỡ, lộng lẫy đầy lãng phí.
Một tiếng cười nhợt nhạt, như là đánh ở trong lòng bọn họ, giống như âm thanh va chạm của những viên ngọc châu sáng chói lóa, véo von linh động.
Nữ tử này là ai, sao lại chưa từng thấy xuất hiện ở kinh thành?
Cho dù không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, nhưng chỉ bằng khí thế thản nhiên thanh nhã, cũng có thể nhìn ra, người này không phải là người bình thường.
“Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn, tiểu thư nhà ta là người mà các ngươi có thể nhìn sao?”
Tiểu Hương tức giận, chống nạnh gào thét những người phía dưới, những đôi mắt kia đều nhìn đến muốn lọt ra ngoài.
Nét mặt vô cùng tức giận.
Tiểu thư nhà mình cao quý như vậy, những người bình dân như bọn họ làm sao dám nhìn chằm chằm vào tiểu thư như vậy?
Văn Nhân Luật thấy tỷ tỷ đã đi xuống, cực lực mà đẩy người kể chuyện ra, nhanh chóng chạy đến bên cạnh tỷ tỷ nhà mình.
Lo lắng, lôi kéo ống tay áo của nàng.
Những lời đó quá khó nghe, không biết tỷ tỷ nghe được bao nhiêu, không biết có đau lòng hay không?
‘ Chặc, đây là tiểu thư nhà ai vậy? ’
‘ Không biết, hình như chưa từng gặp qua. Ta lăn lộn nhiều năm tại kinh thành như vậy, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy nàng ’
‘ Nhìn khí thế như vậy chắc là cao môn quý nữ rồi, không chừng là vị kim chi ngọc diệp nào đó của của hoàng thất chạy ra chơi.’
Phía dưới ồn ào cãi cọ, ba người nam nhân trong phòng ghế lô lại đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Bọn họ cũng không phải là những người không có đầu óc giống bọn bên dưới. Một người là đệ nhất phú thương, một người là đệ nhất tài tử, thêm một thủ lĩnh ám vệ.
Có thể ngồi vị trí này, sự thông minh là điều cần thiết.
Vừa rồi, bọn họ cũng nghe Văn Nhân Luật nói. Nhìn thấy phản ứng của Văn Nhân Luật, có thể khẳng định, nữ tử kia chính là Văn Nhân Tầm Mịch.
Chỉ là, Văn Nhân Tầm Mịch theo trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Cho dù, trong lòng bọn họ có yêu thích Vân Phỉ đi chăng nữa, nhưng nói thật, khí chất thanh tao sẵn có của Văn Nhân Tầm Mịch so với Vân Phỉ cao hơn rất nhiều.
Dáng người như tùng như trúc, một nữ tử như vậy. Thật sự sẽ là loại người ác độc đầy mưu kế sao sao?
Trong lòng bọn họ âm thầm xuất hiện một dấu chấm hỏi nho nhỏ, cũng không có lập tức nghĩ tốt cho Văn Nhân Tầm Mịch.
Rốt cuộc, có đôi khi, vẻ bề ngoài cũng có thể gạt người.
Nếu nàng mang theo mũ sa, đã nói lên việc, nàng khẳng định không dám gặp người.
“Bạch Linh huynh, phiền toái huynh đợi lát nữa gỡ xuống mũ sa của vị tiểu thư Văn Nhân này”
“Ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc trưởng thành thành bộ dáng gì mà không thể ra ngoài gặp người. Chắc không phải là sắc đẹp không bằng Phỉ Phỉ nên mới luôn mang theo mạng che mặt đi”
Nam Cung Mộ Trầm phe phẩy quạt xếp, ý vị thâm trường mở miệng nói. Ánh mắt không có rời khỏi bóng dáng của nữ tử đang đứng dưới lầu.