【 Chưa bao giờ nghĩ tới, tôi cũng sẽ rơi vào trường hợp nhất kiến chung tình đối với một người con gái, nhưng cái cảm giác đó... còn ngọt hơn so với mật ong. —— Đàm Tử Hi 】
—————
“Cầm Tầm Mịch, mày câm miệng lại cho tao, có phải mày muốn làm tao tức chết hay không? Mày làm sao dám nói như vậy?”
“Hoài Sắt là nhị tiểu thư của nhà họ Cầm, mày tốt nhất là nên đối xử tốt với nó cho tao. Bằng không, tao lập tức hủy bỏ quyền thừa kế của mày, ai biết mấy thứ này có phải là do mày làm giả hay không?”
“Tao làm chủ cái nhà này tại sao lại không biết lão già kia trước khi chết còn để lại mấy thứ này?”
Cầm Thịnh bị chọc tức đến mức muốn sung huyết não, hai mắt đỏ đậm, hung hăng vỗ cái bàn, chỉ vào cô giận dữ mắng.
Tầm Mịch đối với Cầm Thịnh đã thật sự hết hy vọng, ha …. Cài này gọi là tình thân sao … ha ha ha.
Nhéo nhéo ấn đường, cô cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Cầm tổng, tôi không muốn cùng ngài tranh luận những chuyện không có ý nghĩa”
“10 giờ sáng ngày mai, các vị phải cho tôi biết quyết định của mình”
Đẩy ra ghế dựa, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi oi bức này.
“Ồ! Đúng rồi. Nếu có ai dám chơi chiêu trò mờ ám, hoặc là không đem lời tôi nói nghe vào tai … Như vậy, chúng ta gặp nhau trên toà án”
Mím môi cười:
“Hy vọng ngày mai có thể nghe được tin tức tốt từ các vị”
Cô đã nói rất rõ ràng, có nghe hay không là chuyện của bọn họ.
Sau khi Tầm Mịch rời khỏi, bảo vệ mặc vest đen lại lần nữa xuất hiện, đem toàn bộ những gì Tầm Mịch vừa mới sử dụng qua mang về nhà cho Boss.
Theo lời Boss của bọn họ nói, chính là: ‘mấy thứ này thà đem đốt cúng cho cô hồn cũng không để lại cho Cầm Thịnh’.
Xuống lầu, mới vừa đi đến đại sảnh, thì đã nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen ngừng ở trước cửa công ty.
“Cầm tiểu thư, đó là xe của Boss, ngài trực tiếp lên xe là được”
Trong công việc, Khải Văn là một thư ký riêng cao cấp, rất có năng lực ứng xử. Đối nhân xử thế, tiến lui có mức độ, dùng từ dùng câu, tuyệt đối khiến người vui lòng.
Tầm Mịch cũng không có làm ra vẻ, gật đầu, đi qua.
Đàm Tử Hi vẫn luôn nhìn chăm chú vào đại sảnh, nhìn thấy Tầm Mịch ra tới, lập tức xuống xe, tự mình vì cô mở cửa xe, che chở cô đi vào trong xe.
Cái bộ dáng cẩn thận kia, làm tài xế kinh hoảng vô cùng. Đầu óc rối loạn, thiếu chút nữa trực tiếp đạp lên chân ga, còn tốt là phản ứng kịp.
Chờ hai người đã lên xe, Tầm Mịch mới để ý đến người đàn ông ngồi ở bên cạnh mình.
Một bộ tây trang màu xám bạc, làm nổi bật khuôn mặt vốn đã soái của hắn càng thêm sắc nét.
Ở bộ đội ngốc quá lâu cho nên hơi thở tràn ngập sát khí cùng máu, không những không làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, còn có thêm một loại thần bí, rất hấp dẫn người khác phái.
Ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng phía trước, không biết đang nhìn cái gì.
Kỳ thật, Đàm Tử Hi không có nhìn cái gì hết, Nếu nhìn đối diện, thì sẽ phát hiện, ánh mắt của hắn không hề có tiêu cự.
Trong đầu càng là hỗn loạn, cơ bắp toàn thân căng chặt, bị quần áo che lắp.
Dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, để thoát ly trạng thái vô hại này.
Để ý thấy tầm mắt của Tầm Mịch chăm chú nhìn mình, Đàm Tử Hi không tự chủ được - ngừng thở, vừa khẩn trương lại hưng phấn, cảm thụ ánh mắt dịu dàng kia đang nhìn mình.
Ngày hôm qua, sau khi Khải Văn nói cho hắn biết đó là ’ yêu ’ hắn đã rõ ràng.
Buổi tối về nhà cũng có hỏi mẹ già, mẹ già nói: ‘ theo đuổi con gái, nhất định phải dịu dàng, nghiêm túc. Da mặt phải dày, không biết xấu hổ thì mới có thể bắt lấy trái tim của đối phương ’
Nhưng … không biết xấu hổ? Phải làm như thế nào mới gọi là không biết xấu hổ?
Hắn có chút mất phương hướng.
Tầm Mịch cuối cùng cũng buông tha Đàm Tử Hi, nghiêng đầu, tỏ vẻ có chút khó hiểu.
“Anh Tử Hi, bộ anh rất nóng sao?”
Rõ ràng trời đã sang tháng năm, thời tiết cũng đâu có nóng lắm đâu, sao mồ hôi lại chảy đầy mặt như thế kia chứ?
Tuy rằng như vậy nhìn càng thêm gợi cảm, rất quyến rũ, trong không khí tràn ngập nam tính, khiến cô thiếu chút nữa chịu không nổi mà hóa thân thành sắc nữ, nhào lên liếʍ sạch rồi.
Nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, chẳng lẽ máy lạnh trong xe không hoạt động?
Cảm nhận được luồng mát lạnh từ máy lạnh phà vào làn da, nhìn cửa sổ xe đang mở rộng ra, yên lặng, 囧.
Đàm Tử Hi hô hấp càng nặng nề, đối mặt với câu hỏi của Tầm Mịch, thật
không biết trả lời ra sao.
Hắn rất muốn buột miệng nói ra, hắn không phải nóng, mà là nhẫn nhịn.
Sau khi biết rõ tình cảm của mình đối với Tầm Mịch, thì trong suốt hai mươi mấy năm giữ mình trong sạch. Tối hôm qua … hắn … mộng... tình.
(E hèm! Mộng tình: nằm mơ thấy make love với người nào đó)
Giờ phút này, đang đối mặt với vai chính trong mộng tối hôm qua, cái loại hấp dẫn trí mạng này, rất lớn, đặc biệt là còn ở chung một không gian.
Trong lòng chỉ có một con dã thú đang điên cuồng kêu gào, giống như ở trong mộng, bổ nhào vào cô, đè cô xuống giường, mặc cho hắn ức hϊếp.
Khiến cặp mắt đào hoa đen nhánh sâu thẳm đầy mỹ lệ kia, nhiễm một chút lẳиɠ ɭơ, nước mắt chảy ra bởi vì sung sướиɠ, nằm ở dưới thân của hắn cầu xin tha thứ.
Nhưng là không được, hắn sợ dọa đến cô, cho nên không thể suy nghĩ thêm … không thể lại suy nghĩ thêm.
Tư thế bỗng nhiên có chút cứng đờ … cái kia đã nhất trụ kình thiên, lại còn giật giật, không dấu vết hai chân giao điệp với nhau, che dấu sự xấu hổ của mình.
“Khụ khụ... Anh chỉ là rất vui, có thể cùng em dùng cơm, thật tốt”
Nếu có thể mỗi ngày đều cùng nhau dùng cơm, nói với nhau mọi chuyện trong lòng … cái cảnh tượng đó … có bao nhiêu tốt đẹp.
Tầm Mịch che miệng cười trộm, đừng tưởng rằng cô không có phát hiện, hơi thở của anh chàng này hình như càng ngày càng nặng nề.
Nhưng cô cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là do khẩn trương.
Rốt cuộc, ở trong sách, vị này chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ phái nữ nào, trừ bỏ mẹ của anh ấy.
Nếu có thì cũng là ở lúc còn nhỏ, sau khi vào bộ đội, thì hoàn toàn sinh hoạt với một lũ quỷ đực, lấy đâu ra giống cái.
“Anh Tử Hi, hôm nay cám ơn anh”
Ý... Hai ngày này, hình như cô nói nhiều nhất chính là hai chữ cám ơn. A A A! Còn đều nói với một người.
Chuyện này có thể xem như duyên phận sao? Cứ cho là đúng vậy đi.
“Em không cần phải nói cảm ơn với anh, những việc đó đều là chuyện mà anh muốn làm”
Anh lúc nào cũng đều sẽ ở bên cạnh em.
Cái câu sau này hắn không có nói ra, bởi vì hắn sợ dọa đến cô.
“Đúng rồi, anh có một tòa nhà khá ổn, tạm thời còn chưa có kế hoạch, nhất thời cũng không biết làm cái gì”
“Tặng cho em làm công ty mới, buổi chiều anh dẫn em đi xem, được không?”
Đàm Tử Hi nghiêng đầu nhìn Tầm Mịch, bên trong rõ ràng tràn đầy chờ mong.
Tầm Mịch nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên … Nhưng...
“Anh Tử Hi, em tạm thời còn không thể quyết định được, anh cũng biết, Cầm thị còn quá nhiều người chưa bỏ phiếu”
“Đợi sau khi em biết kết quả, nếu cần thiết xây dưng một Cầm thị mới, thì em nhất định sẽ không quên tìm đến sự giúp đỡ của anh, được không?”
Ngày mai là có kết quả, nhưng, thật ra, cô đã có thể dự đoán được, hai người kia hơn phân nửa là muốn gây chuyện náo loạn.
Mà cô hoàn toàn không sợ bọn họ gây chuyện, ngược lại, lo hai người kia gây chuyện không đủ lớn.
Đàm Tử Hi nghe Tầm Mịch nói xong, nháy mắt gục đầu xuống, hơi thở toàn thân dường như đều hạ xuống.
Bị cự tuyệt, không vui.
Trong sách không phải đều nói, muốn giờ giờ phút phút đều phải biểu hiện giá trị sự tồn tại của mình sao?
Làm đối phương cảm thấy ngươi rất cường đại, có thể dựa vào, rất có cảm giác an toàn sao? Hắn làm như vậy, chẳng lẽ lại không đúng sao?
Tầm Mịch thử nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Đàm Tử Hi, thấy anh chàng ngẩng đầu nhìn cô, dường như tinh thần lại phấn chấn trở lại, mới cân nhắc dùng từ, nói:
“Anh Tử Hi, trước lúc ông nội qua đời em đã từng hứa với ông, là nhất định phải quản lý tốt Cầm thị cùng nhà họ Cầm, đó là trách nhiệm của em, em cần thiết phải dựa vào chính mình đi hoàn thành”
“Nếu hiện tại em tiếp nhận sự giúp đỡ của anh, thì một ngày nào đó … nếu anh rời khỏi em … như vậy, em sẽ không biết làm gì hết”
Nếu xác định đối phương là thật sự bất kể lợi ích muốn trợ giúp mình, thì cô tự nhiên cũng sẽ đem cơ hội cùng thiện ý đều tặng cho người đó.
Nhưng có một số chuyện, vẫn nên phân biệt rõ.
Hiện tại, bọn họ chỉ có thể xem như bằng hữu, không phải người yêu.
Nếu như mọi chuyện cô đều dựa vào anh ấy, thì sau này … Nếu Đàm Tử Hi không tiếp tục trợ giúp nhà họ Cầm thì Cầm thị không có biện pháp tồn tại.