Lưu Văn nằm ở trên giường, tiếp thu ký ức của nguyên chủ, theo như ký ức của nguyên chủ, cô có thể cảm nhận được cảm giác nguyên chủ, vì một trận cảm mạo nho nhỏ mà chết, thực sự là vì bên trong nhà không có lấy một ai để ý tiểu đáng thương này.
Không đúng, cũng không phải là không để ý, mà là cô bé phải làm quá nhiều việc nhà nhưng lại không được ăn uống đày đủ.
Mặc dù là đứa con nhỏ nhất, nhưng cho tới bây giờ cô bé cũng chưa bao giờ nghĩ tới phúc lợi mà mình nên có, cho nên yêu cầu bây giờ của cô bé cũng rất đơn giản, hãy cố gắng sống tốt, không còn phải chịu uất ức nữa.
Nhà họ Lưu có năm đứa con, con lớn Lưu Uy, sau khi tốt nghiệp trung học liền tiến vào nhà máy trở thành công nhân ưu tú.
Con thứ hai Lưu Lệ, lúc còn đi học đã cùng nam sinh trong lớp có cảm tình, bố chồng tương lai là một nhân vật có quyền lực trong cung tiêu xã, nên đã được sắp xếp một công việc nhân viên tại cung tiêu xã, chờ đến tuổi liền xuất giá.
Công việc đó ở thời đại này cũng không tính là gì, cho nên cho dù không nhận được sự coi trọng của cha mẹ, cũng vì quan hệ với nhà chồng tương lai mà vô cùng có địa vị ở Lưu gia.
Lưu Lượng là con thứ ba trong nhà, sinh đôi long phượng với Lưu Hạ, đẹp trai, thông minh nên là niềm tự hào của vợ chồng Lưu Quý, hiện đang học cao trung.
Lưu Hạ, con thứ tư trong nhà, xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào, biết dỗ người, đồng thời cũng là nữ chính trong nhiệm vụ lần này, năm ngoái vừa mới trở thành thanh niên trí thức ưu tú nhất, sống ở một trang trại ở tỉnh lân cận.
Lưu Văn là con thứ năm trong nhà, cô mới tốt nghiệp trung học vào tháng sáu, bởi vì việc nhà đều là một mình cô làm, lại luôn ăn cơm cuối cùng, nguyên nhân là vì con út ăn ít nên dù đã mười lăm tuổi nhưng cô ấy trông như một đứa trẻ mười hai tuổi.
Dựa theo chính sách, Lưu gia hẳn là phải có thêm một người làm thanh niên trí thức, vốn dĩ không thể đến lượt Lưu Văn, vì cô bé vẫn chưa đủ tuổi.
Nhưng Lưu Uy không chịu nổi cực khổ, Lưu Lệ có việc làm, Lưu Lượng là tâm can bảo bối của vợ chồng Lưu Quý, đương nhiên Lưu Văn phải đi làm thanh niên trí thức.
Về phần Lưu Văn có muốn đi hay không, thực xin lỗi, không ai quan tâm, thậm chí một thông báo cũng không có, chỉ khi tổ dân phố tới cửa thông báo địa điểm thanh niên trí thức phải đi, cô bé mới biết được mình có tên trong đó.