Editor: [USER=40441]@Công Tử[/USER] Như Hoạ
Beta: [USER=4369]@Aki Re[/USER]
Lại lần nữa trở về căn nhà nhỏ, Dư Duyệt sống trong nhung lụa nhiều năm cũng không ghét bỏ căn phòng nhỏ đơn sơ như này. Ngược lại, trong lòng bỗng thấy quanh quẩn một chút ấm áp nhàn nhạt.
Dư Duyệt chậm rãi bay tới trước Đồng Kính rồi ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn Đồng Kính đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khẽ cong cong mắt, "Đồng Kính, ta đã trở về."
Trên mặt kính hiện lên chút ánh sáng màu xanh:
Dư Duyệt: Khế ước giả
Hồn lực: 20
Điểm năng lượng: 5
Giá trị tín ngưỡng: 2
Độ vừa lòng: 100%
Dư Duyệt nhìn nội dung trên mặt kính, hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Đồng Kính, điểm năng lượng cùng độ vừa lòng thì có tác dụng gì?"
" Độ vừa lòng đạt 75%, điểm năng lượng cơ sở đạt 3 điểm, độ vừa lòng đạt 100% chứng tỏ khách hàng thật lòng cảm ơn ngươi, có thể nhận được tín ngưỡng của nàng ấy, cùng thêm hai điểm năng lượng, tác dụng của lực tín ngưỡng ngươi đã cảm nhận được, một cái là do nguyên chủ cho ngươi, một cái là do ở thế giới trước ngươi đã làm việc thiện, vô số nhân vật trong thế giới chân thành cảm ơn tích lũy lại biến thành lực lượng. Ở hiền gặp lành, câu này cũng không phải là câu nói suông, cho nên thời điểm ngươi hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể làm việc thiện nhiều một chút. Hơn 100 điểm tín ngưỡng, có thể vì ngươi đổi lấy một lần tránh đi vết thương trí mạng đối với linh hồn. Còn điểm năng lượng, vạn vật đều do năng lượng cấu tạo thành. Ví dụ như bàn trang điểm trước mặt, nếu như ngươi muốn, ngươi có thể cùng điểm năng lượng của ngươi biến nơi này thành khuê phòng Trường Ninh, nhưng ta khuyên ngươi không nên làm vậy. Điểm năng lượng rất quý giá, ngươi tới vị diện, ngoại trừ ký ức, thứ khác đều không thể đem về, nhưng ngươi có thể dùng điểm năng lượng tạo ra thứ thuộc về ngươi, tuy sẽ chịu vị diện áp chế, nhưng có khi lại vô cùng có ích."
Đồng Kính khó có được một lần nói nhiều như thế, Dư Duyệt nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
" Muốn nghỉ ngơi, hay là muốn tiếp tục?"
"Tiếp tục đi."
Ánh mắt Dư Duyệt có chút đăm đăm, trong lòng có chút trống rỗng. Vài thập niên làm bạn, khi làm Trường Ninh thì Dư Duyệt là thật lòng yêu Mạc Ly Dạ, thế nhưng khi về tới phòng nhỏ, tình cảm thật sự thuộc về Dư Duyệt lại đạm bạc tới đáng sợ, bao gồm đối với Hoàng Quý phi, sự kính yêu để tâm tới trưởng công chúa Vĩnh Bình cũng chỉ còn lại chút cảm xúc nhàn nhạt.
Dư Duyệt rũ mắt cười. Cả đời Sở Duệ đế, cuối cùng vẫn có vài phần thật lòng đối với Hoàng Quý phi, cho nên trước khi hắn băng hà không yêu cầu Hoàng Quý phi chôn cùng, còn vì nàng mà để lại một di chiếu, bảo vệ nửa cuộc đời sau của nàng.
Sau khi Mạc Ly Dạ đăng cơ, phong Hoàng hậu làm Thái hậu, Hoàng Quý phi làm Hoàng Thái phi, trưởng công chúa Vĩnh Bình làm đại trưởng công chúa Vĩnh Bình, hơn nữa còn phong mẫu phi của Tứ hoàng tử làm Minh Thái phi. Bốn người thường xuyên tụ tập lại với nhau, chơi bài trêu chọc nhau, quãng đời còn lại cũng tính là tôn quý yên ổn.
Còn nàng, không thể không nói, Mạc Ly Dạ thật sự đối tốt với nàng từ tận trong xương cốt, thời điểm chưa gả cho hắn cũng đã từng tò mò vì sao hắn tốt với nàng như thế. Nhưng khi đó trong lòng còn cố kỵ, cũng không tính đánh vỡ cục diện để hỏi đến cùng, sau này thành phu thê, sớm tối bên nhau, nàng liền đem nghi vấn nói ra.
"Khi ta sáu tuổi, thân thể ta không tốt, chỉ là không muốn ở mãi trong tẩm điện nên liền thừa dịp ma ma không chú ý chạy ra ngoài. Đáng tiếc là ta đánh giá cao thân thể của mình, vậy mà lại té xỉu trong Ám Hương viện. Vốn tưởng rằng không ngờ cho dù bất tỉnh lại có thể dễ chịu như thế. Lại không nghĩ tới khi mở mắt thì thấy thân thể ấm áp, một cỗ hương thơm dễ chịu quanh quẩn nơi chóp mũi. Hoá ra là một tiểu tiên hoa đã cứu ta, nàng lớn lên đáng yêu, đôi mắt đào hoa tuy rằng non nớt, nhưng có sự bình tĩnh mà hài tử khác không có, giống như tia nắng ấm áp hòa tan tử khí mù mịt trong lòng ta. Mà từ đó cho đến tận sau này ta cực kỳ thích hoa mai, bởi vì đó là loài hoa kỉ niệm cho việc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."
Lúc này Dư Duyệt mới bừng tỉnh thì ra là thế. Khi nàng sáu tuổi có tới Ám Hương viện để ngắt hoa mai, trong lúc lơ đãng bỗng nhìn thấy một tiểu nam hài xinh đẹp té xỉu ở bên cây mai. Lúc đó nàng động lòng trắc ẩn, liền ôm hắn để ủ ấm thân thể hắn.
Chuyện này cũng không để lại ấn tượng quá sâu sắc trong ký ức của nàng. Nếu không phải Mạc Ly Dạ nhắc tới, nàng thậm chí còn quên rồi, lại không nghĩ rằng hắn lại vì vậy mà nhớ mãi không quên.
Năm ấy tuyết trắng xóa, hoa mai nở rộ, nhất thời động lòng trắc ẩn, lại đổi lấy duyên phận một đời.
Ánh mắt Dư Duyệt hiện lên ý cười nhợt nhạt, tuy rằng tình cảm của nàng hiện tại đạm bạc, nhưng hồi ức một đời của Trường Ninh là hồi ức quý giá của nàng, nàng sẽ trân trọng nó.
Cảm nhận được hư không trống rỗng, mới có thể cảm thấy thất tình lục dục của nhân thế là quý giá cỡ nào, chua ngọt đắng cay, vui mừng đan xen, có chúng nó, cuộc sống mới có thể đặc sắc, muôn màu. Mà nàng tình nguyện đau khổ, cũng không muốn chịu cảm giác trống rỗng, hư vô.