Editor: Ive
Beta: LoBe
* * *
Mười lăm tháng tư, hôn lễ. Sáng sớm, Hoàng cung và phủ Vĩnh Bình trưởng công chúa bận rộn muốn điên, chỉ vì Lục hoàng tử Thanh Vương con trai duy nhất của Hoàng hậu và Hoàng đế thú thê, thê tử lại là đệ nhất quý nữ Đại Sở Trường Ninh quận chúa có trăm ngàn sủng ái. Dư Duyệt không thoải mái, tối hôm qua nàng bị công chúa dạy dỗ cả đêm về chuyện phòng the, còn chưa ngủ đủ hai canh giờ đã bị kéo ra khỏi ổ chăn, trang điểm chải chuốt các kiểu, luống cuống tay chân, các loại âm thanh ồn ào, nhốn nháo đến mức toàn bộ da đầu nàng đều đau. Dường như từ khi tạm biệt mẫu thân, nàng chỉ tỉnh táo trong chốc lát, thương cảm trong chốc lát, còn thời gian khác, Dư Duyệt đều ngây ngốc như trong mộng. Cho đến khi xốc khăn voan, nhìn thấy Mạc Ly Dạ một thân hồng y tuấn mỹ bất phàm, nàng mới hoảng hốt hóa ra nàng đã gả cho người ta.
Nàng đã trở thành người có gia đình, có trượng phu, sau này còn có hài tử. "Có chuyện gì vậy? Mệt mỏi lắm sao?" Mạc Ly Dạ thấy đôi mắt đào hoa của nàng có chút mê man nhìn hắn, ngồi xuống bên người nàng, cầm tay nàng, "Uống rượu giao bôi trước, lát nữa ta ra ngoài, Yến Ngữ Yến Họa sẽ vào hầu hạ nàng, mệt mỏi cả một ngày, nàng nghỉ ngơi một chút đi." Nghe hắn lải nhải phân phó, Dư Duyệt nhìn hỉ nương bưng rượu giao bôi đứng một bên cười không nổi, muốn nhắc nhở lại không thể chen lời, cả gương mặt nghẹn đến mức có chút biến hình. Dư Duyệt bật cười một tiếng, cầm tay hắn, ý bảo hắn uống rượu giao bôi trước. Mạc Ly Dạ nhìn lướt qua hỉ nương, duỗi tay nhận hai ly rượu, ôn nhu đưa một ly cho nàng. "Lòng chàng có nàng, lòng nàng có chàng, chúc phu thê bên nhau đến thiên trường địa cửu." "Thưởng." "Tạ vương gia, tạ vương phi." Ý cười trên mặt Mạc Ly Dạ cả ngày cũng không biến mất, không phải nụ cười mông lung ôn nhã như quá khứ, mà là nụ cười vui vẻ thật lòng. "Được rồi, chàng ra ngoài chiêu đãi khách khứa trước đi." "Được, ta ra ngoài một lát sẽ quay lại," Mạc Ly Dạ nắm tay nàng, "Hầu hạ vương phi cho tốt." "Vâng." Sau khi hắn ra khỏi phòng, Yến Ngữ giúp nàng bỏ mũ phượng rườm rà trên đầu xuống, Yến Họa chuẩn bị thức ăn cho nàng. Bộ giá y hoa lệ trên người được cởi ra, Dư Duyệt cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, thành thân đúng là quá mệt mỏi! Dư Duyệt ăn một chút, sau đó dựa vào mép giường, nàng vốn định chờ Mạc Ly Dạ, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại ngủ mất. Đến khi nàng tỉnh lại, là bị đau mà tỉnh, cảm giác đau đớn kỳ quái khiến Dư Duyệt nắm chặt tay Mạc Ly Dạ, sau lưng có chút mồ hôi. "Đau lắm sao?" Âm thanh khàn khàn, réo rắt cùng mùi rượu hoa mai thấm vào tim nàng, giống như uống một ly rượu hoa mai, hương thơm nồng đậm, khiến nàng không nhịn được say mê. Lắc đầu, hơi hơi mỉm cười, đôi mắt hoa đào mông lung, khóe mắt ướŧ áŧ, xinh đẹp đến kinh thiên động địa.
Gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, giống như ẩn nhẫn, lại giống như vui thích, giống như yêu cơ trong truyền thuyết, đoạt lấy trái tim nam nhân trên người nàng. Nến cháy đỏ rực, màn che hạ xuống, hai người cá nước thân mật, quyến luyến thâm tình.
Bên nhau đến đầu bạc răng long. * * *Sau khi thành hôn, Mạc Ly Dạ đối với Dư Duyệt càng ngày càng cưng chiều, sủng ái.
Cho mỗi quý nữ kinh thành từng chê cười nàng mỗi người một bạt tai, thân thể Thanh Vương điện hạ không tốt thì sao? Người hắn tâm niệm chỉ có một, là Vương phi, đối với Vương phi quan tâm tỉ mỉ, nói là nâng trong tay, ngậm trong miệng cũng không quá. Dư Duyệt có thể nói là thê tử sung sướиɠ, nhàn hạ nhất Đại Sở.
Phu quân yêu thương, mẹ chồng là Hoàng Hậu mặc kệ mọi việc, thậm chí còn thường xuyên bị Hoàng Quý Phi dạy mấy cái tư tưởng kì quái, đối với con dâu như Dư Duyệt càng thêm từ ái! Sau khi thành thân một năm rưỡi, Dư Duyệt hạ sinh con trai đầu tiên, đặt tên là Mạc Vô Trần, "..."
Bọn họ hy vọng đứa nhỏ không bị mê hoặc bởi vàng son, hy vọng đứa nhỏ luôn giữ trái tim trong sáng. Sở Duệ đế, Hoàng đế cai tri Đại Sở 25 năm ngã bệnh, các hoàng tử tranh đấu gay gắt, kinh thành hoảng loạn, trong lòng mỗi người đều bao trùm lo sợ. Dư Duyệt ôm Vô Trần đã sáu tuổi ngồi trên giường, nhìn bão tuyết bên ngoài. "Đừng lo, Thanh Vương sẽ không sao." Bảy năm trôi qua, khiến nữ tử đã làm phụ nhân nhiều năm như Như Thấm càng thêm thành thục, không già đi, ngược lại càng nở nang mê người, có thể thấy được cuộc sống mấy năm nay của nàng ấy không tồi.
Dịch Bắc Chiến đối với nàng ấy dường như là đặt trong lòng bàn tay để yêu thương, điều duy nhất không vui là nhiều năm như thế, bụng nàng ấy vẫn không có tin tức. Cũng may Dịch Bắc Chiến là cô nhi, không có người thân, hơn nữa hắn luôn nghĩ là do bản thân gϊếŧ người quá nhiều nên bị như vậy, không có khúc mắc gì với Như Thấm, ngược lại càng thêm yêu thương nàng.
Vì vậy, cho dù có chút lời ra tiếng vào, nhưng Như Thấm cũng không phải chịu ủy khuất gì. Dư Duyệt nhẹ lắc đầu, nói, "Ta tin tưởng chàng." Như Thấm nhìn thoáng qua Dư Duyệt, đưa tay về phía Vô Trần, ôn nhu nói, "Vô Trần, đến chỗ a di nào." Tính tình Vô Trần rất giống Mạc Ly Dạ, ôn hòa có lễ, tuy mới sáu tuổi, nhưng có thể cảm giác được bầu không khí không thích hợp cho nên luôn ngoan ngoãn ngồi bên mẫu thân, vô cùng hiểu chuyện. Lúc này thấy Như Thấm kêu nó, nhìn thoáng qua mẫu thân, thấy nàng gật đầu, nó mới bò xuống giường, đi đến bên cạnh Như Thấm, mềm mại gọi một tiếng, "A di." Như Thấm trìu mến sờ tóc nó, nàng ấy không có hài tử, nên yêu thương Vô Trần giống như nhi tử của mình, "Con đi ăn gì đó với Yến Ngữ đi, a di và mẹ con nói chuyện một chút." "Vâng." Vô Trần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó được Yến Ngữ dắt đi ăn. "Đúng là một đứa nhỏ khiến người khác yêu thương." Dư Duyệt nhìn ánh mắt ôn nhu trìu mến của nàng, còn ẩn ẩn hâm mộ và tiếc nuối, thở dài một hơi, muốn dời lực chú ý của nàng sang chuyện khác, "Có chuyện gì sao?" Như Thấm nhìn sang nàng, hơi lo lắng nói, "Ta không nghi ngờ năng lực của Thanh Vương, nhưng Duyệt nhi, nếu hắn bước lên vị trí kia, không thể chỉ có mình ngươi, ngươi.." Dư Duyệt rũ mắt cười, "Ta biết ý ngươi, nhưng vẫn là lời vừa nãy, ta tình nguyện tin tưởng chàng." Như Thấm cầm tay nàng, "Cho dù thế nào, ngươi còn có Vô Trần, có Hoàng Quý Phi, có cô mẫu, còn có ta, chúng ta đều ở bên cạnh ngươi." Dư Duyệt ôn nhu gật đầu, "Ta biết." * * *Năm 25 Sở Duệ đế một đời minh quân cuối cùng cũng không qua nổi mùa đông này, rời khỏi thế gian phồn hoa. Cùng năm đó, Tam hoàng tử Mạc Ly Cẩn và Ngũ hoàng tử mưu phản ngay trong tang lễ, nhưng còn chưa bắt đầu đã bị Thanh Vương Mạc Ly Dạ kết hợp với Tứ hoàng tử, và các đại thần trấn áp, bị nhốt cả đời ở hoàng lăng, túc trực bên linh cữu của tiên hoàng. Sau lễ tang, Ninh Thân vương và vài bị đại thần nội các cùng nhau tuyên bố Lục hoàng tử Thanh vương Mạc Ly Dạ kế vị, sửa lại quốc hiệu thành Tân Nguyệt, Tân Nguyệt, Tâm Duyệt! Lễ đăng cơ và phong hậu cùng cử hành vào mùa xuân, đế hậu nắm tay nhau, chứng kiến một thời đại mới mở ra. Năm thứ hai sau khi Mạc Ly Dạ đăng cơ, Dư Duyệt lại có thai, triều thần lấy cớ Hoàng Hậu nương nương có thai, yêu cầu tân đế mở rộng hậu cung. Mạc Ly Dạ mỉm cười ôn nhã, thê tử hắn mới mang thai, đám đông tây đó đã muốn hắn cưới tiểu thϊếp, ngại ngày tháng quá thanh nhàn phải không? Thật tốt! Sau đó, những đại thần hăng say khuyên Hoàng đế nạp phi gia trạch không yên, gà bay chó sủa, vô cùng sảng khoái! Dạy mãi không sửa, Mạc Ly Dạ trực tiếp ban cho tội mưu hại quân vương, cả nhà gặp tai ương! Vì sao mưu hại quân vương? Ha hả, ai cũng biết từ nhỏ thân thể tân đế không tốt, thái y nói phải hạn chế chuyện nữ sắc, mà những người đó lại muốn hắn sủng hạnh nhiều nữ nhân, không phải muốn hại chết hắn hay sao? Cuối cùng, đám triều thần bị chỉnh tới sợ hãi, không dám có tâm tư linh tinh nữa.
Nhắc tới nạp phi là mưu phản, mẹ nó, là quốc trượng không tệ, nhưng phải xem còn có mạng mà làm hay không! Hơn nữa Hoàng hậu còn sinh cho Hoàng đế một đôi long phượng thai, long phượng cát tường, xác định thân phận của nàng không ai có thể lay chuyển. Mặc dù mọi người không vừa mắt Dư Duyệt vì nàng tựa như đứa con được trời cao sủng ái, nhưng cũng biết rằng, chuyên sủng của Hoàng đế với nàng không thể thay đổi.
Chỉ là so người với người, đúng là ghen tị! Từ trước đến nay, Hoàng đế có duy nhất một vị ái thê chắc chắn được đưa vào sử sách, chứng minh với người đời, chỉ cần có năng lực, Hoàng đế cũng có chân tình, hậu cung sóng gió cũng có thể trở thành gia đình ấm áp. Cả đời, Mạc Ly Dạ không hứa hẹn với Dư Duyệt một đời một kiếp một đôi người, nhưng hắn dùng hành động của mình chứng minh điều đó, chứng minh với nàng rằng nàng không tin tưởng nhầm người! Dư Duyệt ở triều đại này sinh sống gần 70 năm, phu thê ân ái, con cái hiếu thuận, một đời cẩm tú, một đời hạnh phúc! "Duyệt nhi, kiếp sau, nàng vẫn làm thê tử của ta được không?" Lúc hấp hối, Mạc Ly Dạ vẫn ôm chặt nàng trong ngực, nhẹ giọng nhu hòa nói, giống như vô số đêm trước đây bọn họ vẫn triền miên tâm sự. Dư Duyệt cười khẽ gật đầu, "Chỉ cần chàng có thể tìm thấy ta." "Một lời đã định." "Được." Dần dần hai người mang theo ý cười mà chìm vào trong mộng, chỉ là giấc mộng này sẽ không bao giờ tỉnh lại! Chín tiếng chuông vang vọng toàn bộ kinh thành, báo hiệu một thế hệ quân chủ truyền kì mất đi. Sử sách ghi: Vua Sở Dạ từ khi đăng cơ tới nay, chuyên chính, công minh, tin dùng hiền tài, văn võ đều coi trọng, dọn sạch ngoại xâm, yêu thương con dân, vạn bang thuần phục, mở ra một thời kỳ thịnh thế, có thể nói là minh quân thiên cổ. Mà ái thê duy nhất của ngài Văn Đức Hoàng hậu, cũng vì thế mà được nhân dân tán tụng, nghe nói, nàng xinh đẹp vô song, tinh thông y thuật, Sở Dạ đế vì có nàng, mới có thể sống thọ.
Văn Đức Hoàng Hậu là người thiện lương, nhiều lần đi theo vua Sở Dạ cứu tế, bôn ba nơi tiền tuyến trị bệnh cứu người, cứu vớt vô số sinh mệnh, được người đời coi là Bồ Tát sống.
Về chính trị, nàng nhiều lần khuyên nhủ vua Sở Dạ mở lòng, chiêu đãi hiền tài, vì Đại Sở mà tìm ra nhiều người tài ba. Văn Đức Hoàng hậu thật sự là một thê tử hoàn mỹ, có mỹ mạo, có nhân đức! Trách không được vua Sở Dạ cả đời chỉ yêu thương nàng. Tình yêu của hai người, nhất phu nhất thê được lưu truyền rộng rãi, vô số nữ tử hâm mộ Văn Đức Hoàng hậu may mắn, vô số nam tử hâm mộ vua Sở Dạ có được một người vợ thông tuệ vô song, hiền lương mỹ lệ, cả đời hậu trạch an ổn, không có nỗi lo về sau..