Chương 55: Đích Nữ Trọng Sinh (54)

Editor: Ive

Beta: LoBe

* * *

Nhưng mà, cho dù Dư Duyệt đã tỉnh lại, Hoàng Quý Phi vẫn không yên tâm, vẫn luôn đến kiểm tra, thấy nàng thật sự không sao mới trở về cung.

Mệt mỏi, sau khi hồi cung, Hoàng Quý Phi liền chìm vào giấc ngủ ngon, gần đây thật sự rất mệt mỏi, cho dù là Hoàng đế, vẫn phải đợi nàng tỉnh dậy rồi nói sau.

Người vẫn luôn chờ ái phi đến an ủi bị xem nhẹ, trái tim nhỏ bé của Hoàng đế, "..."

"Hạ Thiển Nguyệt, nàng rất giỏi!" Sắc mặt Hoàng đế đen lại, nghiến răng, từng câu từng chữ nhả ra từ kẽ răng.

"Nếu trẫm còn để nàng tùy ý làm bậy, trẫm sẽ làm ngựa cho nàng cưỡi!"

Người trong ngự thư phòng nghe Hoàng đế dậm chân nói lời hung ác, tất cả cúi đầu, giấu mình, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân!

Trong lòng thầm mắng: Bệ hạ, vậy ngài chờ làm ngựa cho Hoàng Quý Phi cưỡi đi!

Ngài đã dậm chân vài lần, nói vài lời tàn nhẫn, nhưng cuối cùng không phải Hoàng Quý Phi vừa ngoắc ngoắc ngón út, nói hai câu ngọt ngào ngài đã tung tăng chạy tới sao. Thật là, nếu ngài có bản lĩnh vậy thật sự trừng phạt Hoàng Quý Phi đi, đừng luôn nói miệng ra vẻ ta đây!

* * *

"Bạch Du Nhi thế nào rồi?" Dư Duyệt nhìn chằm chằm nồi thuốc, hỏi Mạc Ly Dạ đang ngồi trên xích đu đọc sách.

Mạc Ly Dạ lật sang trang mới, nhàn nhạt nói, "Không Cảnh trụ trì của Hương Sơn đích thân tính mệnh cho nàng ta, nói nàng ta là thiên sát cô tinh, mang mệnh cực sát, đối lập với khí vận hoàng gia. Người càng tôn quý, tiếp xúc với nàng ta càng nhiều thì càng dễ bị sát khí tổn thương, nhưng cũng không thể gϊếŧ nàng ta. Nếu không sát khí thoát ra ngoài, sẽ mang đến đại họa cho Đại Sở, cho nên nàng ta bị nhốt ở Phật đường của phủ Tam hoàng tử, ngày ngày tụng kinh niệm phật, trừ sát khí."

Dư Duyệt, "..."

"Ta không tìm Không Cảnh trụ trì." Thấy ánh mắt quỷ dị của nàng, khóe miệng Mạc Ly Dạ cong lên, không còn lời nào giải thích. Hắn từng muốn dùng thần phật chấm dứt sinh mạng Bạch Du Nhi, vốn nghĩ lần này không cần dùng mưu kế gì nàng ta cũng khó sống, lại không nghĩ tới Không Cảnh sẽ xuất hiện giữ mạng cho nàng ta.

"..."

Dư Duyệt thu ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm nồi thuốc.

Mạc Ly Dạ, "..."

Cô nương nhỏ này hư rồi!

"Cưới một người vợ khắc hoàng tộc như thế, cho dù là do bệ hạ tứ hôn, Tam hoàng tử nhất định mất đi.. tư cách!"

"Phải, nhìn cách phụ hoàng đối đãi Bạch Du Nhi có vẻ khai ân nên mới để nàng ta trở lại phủ Tam hoàng tử, nhưng thật ra là vứt bỏ Tam hoàng huynh, dùng hắn trấn áp Bạch Du Nhi mà thôi."

Dư Duyệt cười cười, đó chính là đế vương, đối diện với giang sơn, ái nhân, nhi tử đều có thể từ bỏ!

"Sau khi dì hồi cung, Hoàng đế cữu cữu không làm khó a di chứ?"

"Nàng có bao giờ thấy Hoàng mẫu phi ăn mệt chưa?"

Dư Duyệt, ".. Được rồi." A di không lăn lộn Hoàng đế cữu cữu đến mức hoài nghi nhân sinh đã rất tốt rồi.

Mạc Ly Dạ đứng dậy, đi đến bên người Dư Duyệt, ôm nàng vào ngực.

"Đừng nghịch, thuốc của huynh." Dư Duyệt vỗ vỗ cánh tay hắn, để hắn yên phận, tháng trước vì chăm sóc nàng, thân thể vừa mới trở nên tốt một chút đã bị lăn lộn hỏng rồi. Cho nên gần đây, nàng đang nghiên cứu thuốc mới để điều dưỡng thân thể cho hắn.

"Nàng đó, không cần nghĩ nhiều như thế. Khâm Thiên Giám tính giữa tháng tư là ngày hoàng đạo, phụ hoàng đã quyết định ngày đó là ngày chúng ta kết hôn rồi."

"Hả?" Dư Duyệt nhìn về phía hắn, "Sao lại nhanh như vậy? A di và mẫu thân muội đều đồng ý sao?"

Mạc Ly Dạ điểm lên mũi nàng, nghiêm túc nói, "Nhanh cái gì? Ta đã đợi nhiều năm như thế, nhanh gì chứ? Ta đã san bằng" Vô gian đạo ", coi như là thành ý mà người con rể này tặng cho hai vị nhạc mẫu.

Dư Duyệt há hốc mồm," Huynh san bằng "Vô gian đạo"? "

" Bọn chúng làm muội bị thương, sao ta có thể tha thứ? "

" Huynh có thế lực trong giang hồ? "Tên này rốt cuộc duỗi tay dài đến mức nào?

" Chỉ là mấy bằng hữu trong giang hồ, Thanh Phong Các đó là một trong những người bạn giang hồ có hợp tác với ta. Hơn nữa "Vô gian đạo ", triều đình vốn không định tha, phụ hoàng vẫn luôn âm thầm điều tra, ta cũng chỉ đem những tư liệu đó chỉnh sửa lại gửi cho bọn họ mà thôi." Mạc Ly Dạ nhẹ nhàng như không nói.

Dư Duyệt trừng mắt, "Huynh vậy mà.." Ngay cả ám vệ bên người Hoàng đế cũng có thể thu mua? Không được, nàng muốn sống an ổn, mặc dù sớm biết hắn không phải người bình thường, lại không nghĩ thủ đoạn của hắn lớn đến mức đó, bên người Hoàng đế cũng có thể xếp người vào, đúng là vô khổng bất nhập!

(Vô khổng bất nhập: Chỗ nào cũng nhúng tay vào)

Còn có Thanh Phong Các.. tên này, đúng là!

Thấy bộ dáng khó tin của nàng, Mạc Ly Dạ buồn cười, "Đáng kinh ngạc như vậy sao? Chỉ cần là người, luôn có nhược điểm."

Lần đầu tiên Dư Duyệt mặc kệ cái gì mà dáng vẻ hoàng gia ưu nhã, trợn mắt nhìn hắn, "Không kinh ngạc? Huynh sắp lật trời rồi đấy biết không?"

Nàng nhớ tới Như Thấm luôn treo bên miệng một câu, "Sao ngươi không lên trời luôn đi", những lời đó dùng trên người Mạc Ly Dạ đúng là quá thích hợp.

"Ha ha.." Mạc Ly Dạ cười lớn, "Duyệt nhi, Duyệt nhi.." Sao muội có thể đáng yêu như thế?

Mạc Ly Dạ cực kì thích bộ mặt không giống nhau của nàng trước mặt mình.

"Đừng cười, chút nữa lại ho khan." Dư Duyệt che miệng hắn, trừng mắt nhìn hắn, không biết thân thể mình không tốt hay sao? Cười như vậy, chút tự chịu.

Mạc Ly Dạ cầm bàn tay mềm mại của nàng, mắt phượng hơi nhíu lại, ôn nhu như nước, nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng nói, "Duyệt nhi, đời người rất dài, cũng rất ngắn, mà lời hứa quá không đáng tin, nhưng nơi này.." Hắn nắm lấy tay hắn đặt trên chỗ trái tim của hắn, "Khát vọng bên muội xem hoa nở, nhìn trời mây cuồn cuộn tụ rồi tan."

Khóe miệng Dư Duyệt hơi cong lên, đôi mắt đào hoa rực rỡ lung linh, phản chiếu lại muôn vàn ánh sao, nhẹ nhàng dựa vào l*иg ngực hắn, gật đầu, "Được."

Mạc Ly Dạ cười khẽ ra tiếng, giống như rượu ngon thuần hậu, lại giống như tiếng chuông gió, réo rắt dễ nghe, không che giấu sung sướиɠ đi thẳng vào đáy lòng Dư Duyệt.